BẢN CHẤT CỦA SUY NGHĨ LÀ XUNG ĐỘT
Những mong muốn được thỏa mãn trong con người rất mạnh. Bản chất chính
của suy nghĩ thực ra là điều đó, là khao khát được thỏa mãn.
Càng chất chứa nhiều suy nghĩ, khối uất ức, khối cảm giác mong cầu thỏa
mãn lại càng mạnh. Con người ít tự do hơn, khi khối suy nghĩ muốn thỏa mãn bên
trong họ mạnh hơn. Bởi họ bị cuốn vào khuynh hướng làm việc, hành động để thỏa
mãn khối suy nghĩ đó. Khi không được thỏa mãn, khối suy nghĩ đó chắc chắn sẽ sản
sinh những cảm giác như giận dữ, đau khổ, ghét bỏ, ganh tỵ....
Ẩn đằng sau mọi suy nghĩ đều là những cảm xúc xung đột nhau. Ẩn trong
mọi suy nghĩ đều là những niềm tin, những định hướng. Một suy nghĩ sản sinh ra
rất nhiều suy nghĩ nối đuôi nhau. Chúng tạo ra một cuộc hội thoại không đầu
không cuối trong tâm trí bạn. Chúng thao túng bạn. Muốn được bạn chú ý. Vì bản
chất của suy nghĩ là chúng muốn chúng là trung tâm. Chúng bị thu hút và chúng
cũng muốn thu hút mọi thứ chúng muốn về mình. Vì thế, bất cứ con người nào
không nhận biết suy nghĩ, đều bị suy nghĩ điều khiển. Khi bị điều khiển, thì
không thể nào cảm nhận sự tự do.
Con người thường dính mắc vào suy nghĩ "đấu tranh cho sự tự
do" nhưng lại không nhận ra rằng suy nghĩ chính là nguồn cơn của mọi xung
đột và chiến tranh. Chiến tranh được tạo ra từ đám đông con người dính mắc vào
suy nghĩ muốn bảo vệ cho điều gì đó. Khi suy nghĩ muốn bảo vệ điều gì, chiến
tranh sẽ xảy ra. Khi suy nghĩ muốn đấu tranh cho hòa bình, tất cả chỉ là xung đột.
Suy nghĩ không bao giờ có thể tạo ra hòa bình, vì chính nó là xung đột. Con người
không thể bảo vệ cho hòa bình, vì ý muốn bảo vệ đó là suy nghĩ. Họ chỉ thêm tạo
ra xung đột.
Chỉ sự nhận biết mới giúp mỗi người nhận chân ra bản chất của xung đột
chính là những khối suy nghĩ mà họ dính mắc. Chính suy nghĩ bên trong bạn tạo
ra xung đột bên trong bạn, phải vậy không? Chính dính mắc vào một suy nghĩ nào
đó mà bạn gây xung đột với chồng/vợ của mình, phải vậy không? Thì tất cả mọi cuộc
chiến lớn hơn đều xuất phát từ suy nghĩ muốn chống đối và suy nghĩ muốn bảo vệ
của con người. Mọi khuynh hướng tốt hay xấu mà suy nghĩ hướng tới đều chỉ là sự
xung đột, là sự mâu thuẫn, là sự tàn phá.
Nhận biết không dính mắc vào khuynh hướng tốt đẹp hay xấu xa mà suy
nghĩ thôi thúc. Sự nhận biết đơn thuần thấy suy nghĩ, và suy nghĩ tự dẹp tắt
chính nó trong cái thấy đó. Suy nghĩ là vô thường. Suy nghĩ là rất giới hạn.
Suy nghĩ tự đến và tự đi. Nhận biết không cần làm gì cả ngoài sự chứng kiến.
Hãy chứng kiến. Và đơn giản là chứng kiến trong sáng mọi biến chuyển đó.
ST