HÃY LẮNG NGHE, HÃY KIÊN NHẪN...
Những thứ quý giá nhất đều không thể mua được bằng tiền, và những thứ
quý nhất cũng đều là những thứ cần chậm rãi và kiên nhẫn nhất.
Hôm ấy, bên bếp lửa hồng ở vùng đất Lâm Đồng, bạn và tôi vừa ăn tối vừa
lạc vào những câu chuyện. Câu chuyện của cả hai. Và câu chuyện của cuộc đời con
người. Bạn thấy bạn trong tôi, và ngược lại tôi thấy tôi trong bạn. Chúng ta thấy
chúng ta trong nhau. Chính điều này khiến ta có thể lắng nghe được người khác,
mà không một ý nghĩ phán xét.
Điều bạn học được ở trong các mối quan hệ đã đi qua là hãy biết chậm
rãi. Chậm rãi sẽ cho ta biết sức mạnh của việc lắng nghe và cảm nhận. Sự thu
hút lẫn nhau về hình tướng nếu quá lôi cuốn và quá nhanh sẽ khiến con người
nhanh chóng biến mình thành 'nô lệ' của dục vọng. Với cái ta ảo tưởng, chẳng sự
cuốn hút nào mà nó dễ dàng bỏ qua. Nó sẽ luôn muốn chiếm lấy tâm trí bạn, và dẫn
dắt bạn nghĩ và hành động một cách lập tức.
Cuộc sống nhiều lần dạy cho tôi bài học về việc: kiên nhẫn thêm một
chút, và kiên nhẫn dường như không bao giờ là đủ. Sự kiên nhẫn tận cùng sẽ mở
ra cho ta cái gọi là sức mạnh đón nhận tất cả mọi biến cố một cách thanh thản.
Trong những chuyến đi, tôi có thêm sức mạnh lặng lẽ trong những bước
chân trần trên mặt đất, với làn da ngả màu nâu và rám nắng vì không đoái hoài
gì về cái gọi là nhan sắc phụ nữ.
Tôi là một với sự cô độc. Sự cô độc ở trong chúng ta như một phần hiển
nhiên và nó kết nối với vạn vật, và thành ra, ta nói ta cô độc mà không cô độc
một chút nào. Việc kết đôi với tôi là điều gì đó quá xa vời và huyễn hoặc. Và
khi kể về những mối quan hệ thật sự lành mạnh xoay quanh cuộc sống của mình, một
vài người bạn bật cười và tôi cũng thế. Đó không phải lựa chọn. Đó là bản chất
cuộc đời một con người. Những người đi qua chúng ta chỉ là sự tương giao, và
luôn luôn là như vậy. Đến và đi, duyên hợp và duyên tan. Ý thức làm bạn với tất
cả mà không vì dục vọng là một điều hàm chứa sự thanh thản và trong sạch.
Khi ta gặp một người mà ta có thể nói quá nhiều, ta nghĩ đó có lẽ vì
ta thật sự hợp với họ? Tôi không nghĩ vậy. Một người và một người nếu gặp nhau
mà không nói gì, nhưng có thể thanh thản và hài lòng trong khoảnh khắc hiện diện
với nhau, mới thực sự là một trong nhau. Họ mới thực sự đang có một đời sống
viên mãn. Việc nói quá nhiều cho thấy một trong hai đang có những tâm tư cần phải
giãi bày, cần phải thanh sạch. Họ dễ cuốn vào những nỗi niềm nhưng cũng thông
qua đó, họ có thể chữa lành nội tâm. Một lúc nào đó, họ có thể thanh thản nhìn
nhau và mỉm cười, im lặng, khi đó, họ mới thật sự ổn.
Những bước chân lặng lẽ vẫn trải dài trên những mảnh đất, ở đó có nắng,
có gió, có biển, có núi, có sông, có hồ... Tôi thấy đời sống đang trải qua và
cười chế nhạo vào những nỗi niềm mà có khi bản ngã đang phóng đại nó. Ta có
nghe tiếng cuộc sống cười chế nhạo ta, và có khi là an ủi và khích lệ ta. Hãy lắng
nghe, hãy kiên nhẫn...
Trang PS