BẤT TRẮC LÀ MỘT PHẦN CỦA CUỘC SỐNG
Một số người đã đúng khi nói rằng tôi sẽ di chuyển rất nhiều trong
hành trình sống này. Với tôi, di chuyển không đơn thuần là đam mê, hay phải di
chuyển bằng được. Nó đơn giản là một thứ thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong. Nó
giúp tôi vượt qua được cái gọi là ổn định và an toàn.
Eckhart Tolle nói "vì bản ngã không còn khống chế bạn như trước
đây, nên nhu cầu an ổn bên ngoài (vốn là ảo tưởng) sẽ giảm bớt. Bạn có thể sống
với bất trắc, nhưng bạn thậm chí cảm thấy một niềm vui sâu thẳm từ những bất trắc
đó. Khi ấy, một khả năng lớn trong bạn sẽ mở ra. Điều đó có nghĩa là nỗi sợ hãi
không còn là nhân tố chi phối những gì bạn làm và không còn ngăn bạn tạo ra sự
thay đổi. Nếu bất trắc là điều mà bạn không thể chấp nhận được, nó sẽ trở thành
nỗi sợ hãi bên trong bạn. Còn nếu bạn chấp nhận nó hoàn toàn, bất trắc sẽ trở
thành cái gì đó sống động, tỉnh táo và đầy sáng tạo." Còn nhà triết học La
Mã Tacitus cũng có ý tương tự, rằng mong muốn về sự an toàn đi ngược lại với nỗ
lực cao cả và lớn lao.
Tôi từng sống ở một vài nơi/thành phố khác quê hương như Hà Nội, Vũng
Tàu, Tam Kỳ, Sài Gòn... Tôi đã sống ở Sài Gòn khoảng 5 năm, và từng nghĩ rất
khó để rời thành phố này, một nơi cho tôi quá nhiều điều kiện thuận lợi để phát
triển sự nghiệp và nhận thức sống. Khi rời Hà Nội, bước vào Sài Gòn, tôi thốt
lên từ bên trong "chính nó!" Dù trải qua rất nhiều thăng trầm nơi
này, nhưng tôi đã có một quá trình phát triển thú vị. Nhưng chính vì thế, tôi
nghĩ rời Sài Gòn là một lựa chọn bất trắc.
Nhưng bên trong tôi đang thôi thúc cho việc đối diện với sự bất trắc ấy.
Sự phát triển nhận thức mở ra để tôi thấy rằng cuộc sống là quá trình đối diện
với bất cứ điều kiện nào. Nỗi sợ hãi bên trong tôi dường như bé lại. Và tôi
cũng nhận ra, nỗi sợ hãi chỉ là sự ảo tưởng. Bản ngã sụp đổ trước cái nhìn đầy
trực diện và mạnh mẽ.
Sự nghiệp của tôi thay đổi rất nhiều từ hồi sinh viên đến bây giờ.
Nhưng rốt cuộc, viết lách là điều duy nhất tôi có thể làm tốt để đảm bảo một sự
đồng điệu với nhận thức bên trong mình. Cho đến một ngày chúng ta thấy, mục
đích bên trong và bên ngoài của chúng ta sẽ hòa điệu làm một. Mục đích bên
ngoài chỉ đơn thuần phản ánh nhận thức sống bên trong.
Thôi thúc từ bên trong là điều mà mỗi người cần lắng nghe. Không phải
sự thôi thúc nào cũng đến từ dục vọng của bản ngã. Mà từ một nơi sâu hơn, để
đưa bạn đến một nhận thức rộng hơn, phóng khoáng hơn. Bạn cần đối diện với tất
cả mọi điều, kể cho điều ấy nhiều người cho rằng là sai lầm, và thậm chí nó có
thể là sai lầm thật sự đi chăng nữa. Nhưng họ không sống cuộc sống của bạn. Họ
không thể hiểu. Nếu lựa chọn đó là sai lầm, thì đó vẫn là điều kiện tuyệt vời
cho bạn được tu sửa chính mình. Vì thế, điều chúng ta cũng cần vượt qua là bỏ
ngoài tai những ồn ào của đám đông. Chúng ta cần biết đâu thực sự là điệu nhảy
riêng của mình. Và hãy nhảy điệu nhảy đó, miễn sao bạn không làm hại chính mình
hay làm hại bất cứ chúng sinh khác.
Tôi sẽ sống để làm sao khi đối diện với bất cứ các điều kiện bất trắc
có thể xảy đến như phá sản, bệnh tật, tuổi già, chia ly, mất mát... mà bản thân
vẫn có thể bình thản đối diện. Làm sao để những định nghĩa xã hội không trở
thành một phần ảo tưởng trong mình. Vì sau tất cả, con người khổ vì họ rơi vào ảo
tưởng để rồi thứ ảo tưởng đó lại là nguyên nhân duy nhất khiến họ đau khổ thật
sự...
Trang Ps

