HÀNH TRÌNH CỦA ĐẠI BÀNG

BUỔI SÁNG ĐẸP

Một buổi sáng rất đẹp và mát mẻ. Và khi bạn leo lên con đường núi đá đến cao độ thật cao rồi nhìn xuống vào thung lũng bạn trông thấy từng dãy này qua dãy khác những cây cam, cây mơ và những quả đồi vây bọc thung lũng, nó như thể là bạn ở ngoài thế giới này, bạn hoàn toàn không còn lệ thuộc vào tất cả mọi sự vật, vào sự rã rời tẻ nhạt, vào những hành động và những phản ứng xấu xa của con người. Bạn để lại tất cả những thứ này đằng sau khi bạn leo lên và leo lên con đường đầy đá đó. Bạn để lại đằng sau xa thật xa phía dưới bạn sự ngạo mạn, tự kiêu tự đại, sự thô tục tầm thường của những bộ đồng phục, những đồ trang trí lủng lẳng khắp lồng ngực bạn, và sự kiêu ngạo hão huyền lẫn những trang phục kỳ dị của các vị giáo sĩ. Bạn để lại tất cả những thứ này đằng sau. Và khi bạn lên cao nữa bạn suýt giẵm lên con cút mẹ và một tá hoặc nhiều hơn nữa những con con bé xíu và chúng vừa kêu chíp chíp vừa chạy tán loạn vào mọi lùm cây. Khi bạn cứ tiếp tục lên cao và ngoái nhìn trở lại, con mẹ đã quây những con con lại và chúng cảm thấy được bảo bọc hoàn toàn dưới đôi cánh của con mẹ. Bạn phải leo nhiều tiếng đồng hồ để đến được một độ cao đáng kể. Trong một số ngày bạn trông thấy một con gấu chạy qua và nó không thèm chú ý. Và hươu nai bên kia đường rãnh, nhưng chúng cũng không thèm quan tâm. Cuối cùng bạn đến được cao độ của một đoạn bằng phẳng có đá và qua những quả đồi hướng tây nam bạn trông thấy biển ở xa, quá xanh, quá lặng lờ, quá lãng đãng. Bạn ngồi trên một tảng đá, bằng phẳng, bị nứt rạn, nơi mặt trời trong thế kỷ này tiếp nối thế kỷ khác, không một chút thương tiếc, chắc là đã làm rạn nứt nó. Và trong những khe nứt nhỏ xíu bạn trông thấy những sinh vật bé tí chạy lon ton chung quanh, và có sự tĩnh lặng hoàn toàn, tuyệt đối và vô hạn. Một con chim lớn – họ gọi nó là con kên kên – đang lượn quanh trên bầu trời. Ngoại trừ cái chuyển động đó không còn thứ gì khuấy động ngoài những con côn trùng bé tí này, nhưng cái tĩnh lặng đó chỉ hiện hữu nơi nào con người trước kia chưa hiện diện; thật là thanh bình. Bạn để lại mọi thứ đằng sau trong ngôi làng nhỏ rất xa dưới bạn. Tuyệt đối mọi thứ: nhận dạng của bạn, nếu bạn có, những của cải đồ đạc của bạn, sở hữu về những trải nghiệm của bạn, những kỷ niệm của bạn về những sự vật mà có một ý nghĩa nào đó đối với bạn – bạn bỏ lại tất cả mọi thứ đằng sau, thật xa dưới đó giữa những cánh rừng và những vườn cam rực rỡ. Ở đây có sự tĩnh lặng tuyệt đối và bạn hoàn toàn cô đơn.

Sáng nay quá tuyệt vời và không khí mát mẻ mỗi lúc lại lạnh hơn bao bọc quanh bạn, và bạn không còn bị tác động bởi mọi thứ. Không có gì cả và ở ngoài hư không. Bạn nên quên ngay đi cái từ ngữ thiền định. Cái từ ngữ đó đã bị làm sai lạc ý nghĩa. Nghĩa chung của cái từ ngữ đó – suy xét kỹ càng, cân nhắc, nghĩ về – khá tầm thường và chung chung. Nếu bạn muốn hiểu được bản chất tự nhiên của thiền định bạn nên thật lòng quên ngay cái từ ngữ đó đi vì bạn không thể đo lường bằng những từ ngữ điều mà không thể đo lường, điều mà vượt khỏi mọi đánh giá. Không một từ ngữ từ nào có thể chuyển tải được cái đó, cũng không có bất kỳ mọi hệ thống, mọi khuôn mẫu của tư tưởng, sự rèn luyện hay kỷ luật. Thiền định – hay một từ ngữ nào đó nếu chúng ta có thể tìm được một cái từ ngữ khác mà không bị biến dạng quá, đã bị bóp méo thành tầm thường, hư hỏng, và đã trở thành những phương tiện để kiếm thật nhiều tiền – nếu bạn có thể gạt đi cái từ ngữ đó , vậy thì bạn bắt đầu yên lặng và nhẹ nhàng để cảm thấy một chuyển động không thuộc về thời gian. Lại nữa cái từ ngữ chuyển động ám chỉ thời gian – cái gì có ý nghĩa là một chuyển động không có khởi đầu hay kết thúc. Một chuyển động theo ý diễn tả về một con sóng: sóng này tiếp nối sóng khác, không bắt đầu từ nơi đâu và không có bãi biển nào để đập vào. Nó là một con sóng vô tận. Thời gian, dù chậm thế nào chăng nữa, khá tẻ nhạt. Thời gian có nghĩa tăng trưởng, tiến hóa, để trở nên, để thành tựu, để học hỏi, để thay đổi. Và thời gian không phải là phương thức của cái đó mà ra khỏi cái từ ngữ thiền định. Thời gian không có liên hệ gì với cái đó. Thời gian là hành động của ý chí, của ham muốn, và ham muốn bằng mọi cách không thể [một từ hay những từ không thể nghe được ở đây] – cái đó vượt khỏi từ ngữ thiền định.Ở đây, ngồi trên tảng đá đó, cùng với bầu trời xanh – nó xanh kinh ngạc – không khí thật tinh khiết, không bị ô nhiễm. Ra xa dãy núi này là sa mạc. Bạn có thể trông thấy nó, hằng dặm dài. Nó thật sự là một trực nhận không thời gian của cái là. Chỉ có trực nhận đó mới có thể nói được nó là. Bạn đang ngồi đó ngóng chờ cái gì dường như nhiều ngày, nhiều năm, nhiều thế kỷ. Khi mặt trời đang đi xuống biển bạn leo xuống tới thung lũng và mọi sự vật quanh bạn sáng ngời, cọng cỏ đó, cây sơn đó [một loại cây dại], cây khuynh diệp vút cao đó và quả đất đang nở hoa. Phải mất thời gian để đi xuống cũng như là đã phải mất thời gian để leo lên. Nhưng cái đó mà không có thời gian không thể được đo lường bằng những từ ngữ. Và thiền định chỉ là một từ ngữ. Cội gốc của thiên đàng ở trong sự tĩnh lặng vĩnh cửu và thẳm sâu.

ST

Được tạo bởi Blogger.