HOÀN CẢNH THỬ THÁCH LÒNG NGƯỜI
Môi trường thử thách lòng người. Khi ở trong môi trường khó, ta mới biết
tâm mình vững hay chưa vững.
Các bậc phụ huynh của chúng ta thường hướng con cái mình đến một hoàn
cảnh hay một tương lai ổn định. Khi một người trẻ ở quê vừa ổn định trong sự
nghiệp lẫn hôn nhân, người ta thường gọi họ đã vững vàng về mọi thứ. Nhưng đó
chỉ đơn giản là những vững vàng bên ngoài. Thật khó để nói họ có vững vàng bên
trong hay không.
Tôi đã chứng kiến nhiều cảnh sụp đổ ở quê nhà. Đó là trường hợp những
gia đình đi đến phá sản, cảnh vợ chồng nọ sống trong một túp lều tranh xơ xác
sau đó được xã xây cho ngôi nhà bê tông mang tên "nhà tình thương". Cảnh
những người nông dân đấu tranh suốt những năm ròng để mong có khoản tiền bồi
thường đất đai hợp lý. Cảnh những người trẻ bỏ học từ năm lớp 9, đi xuất khẩu
lao động đến mãi 10 năm vẫn chưa trở về nhà... Và cũng có những cảnh nom khấm
khá hơn, ấy là những con người lập nghiệp nơi phương xa, trở về với một địa vị
cao hơn, có tiếng tăm trong làng xã của họ. Ai ai cũng đang đi trên con đường
ngỡ chừng riêng biệt, và đám đông tung hô hay dè bỉu họ theo cái quy chuẩn xã hội
bao lâu nay, theo cái lòng dạ con người vốn đôi khi thật hẹp hòi và ích kỷ...
Một nghệ sĩ mà tôi phỏng vấn đã nói thật đúng, rằng chúng ta đang sống
trong môi trường bị dán nhãn quá nhiều thứ. Chúng ta luôn phân chia trong đầu vạn
thứ, vạn điều, từ cây viết chuyên nghiệp hay nghiệp dư, nghệ sĩ chính thống hay
tay ngang... Ta dán lên con người mình, in hằn trong tư duy của mình những lằn
ranh thật "chua chát" từ đó gián tiếp bóp nghẹt lấy một con người, và
tự đưa mình vào một khuôn khổ thật hạn chế và ngột thở.
Môi trường của chúng ta được tạo nên từ nhận thức của mỗi cá nhân.
Nhưng cũng chính trong một môi trường đầy khốc liệt, ta đôi khi lại có cơ hội
thấy rất rõ những cung bậc bên trong mình. Cái cách mà ta phản ứng trước một vấn
đề. Cái cách mà ta khoan dung hay đang thực sự gián tiếp đưa ai đó vào cảnh khốn
cùng. Ranh giới giữa thiện-ác mong manh là thế. Vì chỉ một chút ta thiếu chú
tâm vào lòng mình, ta sẽ tự chính mình trở thành phần ''con'', thật hoang dã và
thú tính.
Hồi còn là học sinh, tôi khá ám ảnh tác phẩm "Đời thừa" của
nhà văn Nam Cao, có lẽ bởi tôi là một kẻ đầy chiêm nghiệm. Hoàn cảnh sống khắc
nghiệt và quá thiếu thốn, gián tiếp đưa một kẻ giàu lý tưởng như Hộ, trở nên một
tên vô dụng đầy chán ngán. Trong anh ta dấy lên những cung bậc mâu thuẫn, dằn
xé, anh ta mong một đàng, nhưng cảnh vợ con leo lắt lại khiến anh ta phải viết
lên những trang văn nom thật vô vị và nông cạn. Cái nghèo khiến anh ta thấy tiền,
ôi thôi, mới thực sự là quan trọng. Nhìn cảnh vợ con đói khổ, khiến anh ta như
đang đâm bao nhát dao vào con tim nóng hổi của mình.
Để ung dung trong cái khó là một điều đòi hỏi thật nhiều kiễn nhẫn và
chấp nhận. Người ta nói, chấp nhận và thứ tha, chỉ dành cho kẻ yếu. Nhưng bạn cứ
thử chấp nhận và thứ tha đi rồi sẽ rõ, bạn có làm được không, và lúc này bạn biết
mình yếu hay mạnh.
Sự vận hành của nhân duyên, biến thiên, luân chuyển, cũng là để gián
tiếp giúp bạn nhìn rõ chính mình hơn, đi xuyên qua được những dằn xé tâm can, để
chạm vào cái gọi là tĩnh lặng. Người ta không thể chạm vào tĩnh lặng, vì người
ta bị dính mắc vào quá nhiều toan tính. Con người có quá nhiều toan đính, so
đo, được hơn, nên lòng họ mới thật là đa đoan và sợ hãi. Họ không thấy ra được
họ đang sợ hãi, vì chính khối toan tính của họ đã che mờ đi cái biết muôn thuở
của họ mất rồi.
Trang Ps