MẮC KẸT VÀO CÁC CÂU HỎI VÔ NGHĨA
Mọi người thường bị mắc kẹt quá nhiều vào những câu hỏi vô nghĩa và điều
đó làm lãng phí cuộc đời họ vô cùng
Câu hỏi nào thì được xem là vô nghĩa?
Nó là loại câu hỏi mà câu trả lời không tạo ra bất cứ khác biệt nào, bất
cứ thay đổi nào trong cuộc đời của bạn. Thế thì câu hỏi lẫn câu trả lời đều là
vô dụng, vô nghĩa.
Mọi người cứ hỏi “Thượng đế có tồn tại không?”, “Ai tạo ra thế giới?”
Làm sao điều này lại có liên quan gì đến cuộc đời của bạn? Bất cứ ai, A B C D,
bất cứ ai, điều này sẽ tạo ra thay đổi gì cho đời bất cứ ai không?
Rồi câu hỏi “Có sự sống đàng sau cái chết hay không?” Ngay cả điều này
nữa cũng tạo ra khác biệt gì?
Bạn có thấy người hữu thần hay vô thần, người học giả hay người vô học,
người tôn giáo này hay tôn giáo khác… - tất cả đều đang sống chính xác một hình
mẫu cuộc sống, chính xác cùng một loại cuộc đời chết dần chết mòn, khô héo, tan
rữa hệt nhau hay không?
Bạn có thấy người thuộc các tín ngưỡng hay các niềm tin, ý thức hệ
khác nhau đều đang sống cùng một cuộc đời, cùng những lời dối trá, cùng những mặt
nạ, cùng những sự giả dối hay không?
Nhưng tại sao mọi người lại hỏi những câu hỏi vô nghĩa như thế? Để họ
có thể tránh né việc tham gia vào, họ giả vờ rằng họ là những người thăm dò vĩ
đại, rằng họ rất hứng thú với Thượng đế, rằng họ hứng thú với cuộc sống đàng
sau cái chết, rằng họ hứng thú với thiên đường và địa ngục. Và họ đang tránh né
sự thật rằng họ không hứng thú gì với chính bản thân họ cả.
Để tránh né điều đó, tránh né việc nhìn vào thực tế rằng ‘tôi đang
không hứng thú với sự tồn tại của chính tôi’, họ đã tạo ra tất cả những câu hỏi
vô nghĩa khác. Những câu hỏi này là chiến lược của họ để tránh né câu hỏi nền tảng
nhất: ‘Tôi là ai?’
Tôn giáo thực sự chỉ nhấn mạnh vào một cuộc thăm dò, một vấn đề duy nhất:
‘Tôi là ai?’. Và không ai có thể trả lời nó cả. Bạn sẽ phải đi và đào sâu thật
sâu vào trong bản thể của bạn.
Một ngày kia khi bạn chạm tới nguồn mạch, tới cốt lõi của sự sống của
mình, bạn sẽ biết.
Ngày đó, câu hỏi thực sự và câu trả lời thực sự sẽ xảy ra một cách đồng
thời. Tôi biết một người đàn ông đã từng là người vô thần nhưng một lần tôi
nghe rằng ông ấy đã trở thành người hữu thần, tôi không thể tin vào điều ấy.
Vậy nên khi tôi gặp ông ấy tôi đã hỏi, “Làm cách nào mà ông lại quyết
định trở thành người hữu thần thế?”
“Chà,” Ông ấy đáp, “Tôi đã từng là một người vô thần nhưng tôi bỏ cuộc
rồi.”
“Nhưng tại sao? Tôi muốn biết.”
Ông ấy đáp, “Là người vô thần chán òm, vì chẳng có ngày lễ nghỉ nào cả.”
Thật là một lý do xuất sắc để trở thành hữu thần, để tin vào Thượng đế,
tôi ghi nhận và đề cao điều đó.
ST