ĐỦ TĨNH LẶNG ĐỂ LỰA CHỌN KHÔN NGOAN
Trong cuộc sống, không phải một câu nói dành cho người này cũng đúng với
người kia. Không phải một lời khuyên thật hay lại khôn ngoan cho cả hai người với
hai câu chuyện khác biệt.
Chuyện đối nhân xử thế không phải lúc nào cũng có thể vẹn toàn cho cả
nhiều đường, nhiều người. Có những lúc, chúng ta chỉ biết lặng lẽ nhìn một ai
đó tức giận hay hiểu lầm mình. Có lúc, chúng ta được nhận những lời tuyên dương
thái quá về mình nhưng cũng lặng lẽ đón lấy, và biết lòng người vốn dễ đổi
thay.
Người bạn hỏi tôi làm sao để thoát khỏi cái vòng lận đận mưu sinh, với
cái cảnh lo toan gánh nặng của gia đình, để có thể thanh thản sống một cuộc sống
tâm linh đúng nghĩa. Nhưng tâm linh chính là đời sống biết mình trong tất cả mọi
tình huống. Tình huống sống của người này chắc chắn khác người kia, vì họ chọn
và trải nghiệm những điều khác biệt. Làm sao để chúng ta hiểu rằng không có một
hình mẫu nào cho mình nương theo, hay một công thức nào để ta với lấy mà giải
bài toán của chính mình. Đời sống biến thiên là lời mời thức tỉnh mỗi người về
một thái độ linh hoạt và uyển chuyển trong tất cả mọi sự.
Cũng là cảnh hai gia đình lục đục, nhưng có người chọn ở lại để hàn gắn,
để học bài học tha thứ và yêu thương; nhưng có người lại chọn cách chia tay để
cả hai được đi lối đi riêng. Rất nhiều cá nhân tìm đến những người được gọi là
chuyên gia, bậc thầy, để hỏi về việc liệu họ nên ở lại hay ra đi, phải sống tiếp
như thế nào, nhưng vốn dĩ, câu trả lời lại nằm trong người hỏi mà chẳng phải là
người nghe. Nhưng vì đang đuối nước nên người ta cần lắm một cái phao, với được
lấy thì như chết đi sống lại. Nhưng vì ta mải dựa vào cái phao, mà cả cuộc sống,
ta luôn đắm mình trong nỗi sợ đuối nước.
Người nghe đôi khi chỉ đơn giản là biết lắng nghe, thấu hiểu, để kích
hoạt chiều sâu tĩnh lặng bên trong người đang sợ đuối nước. Vì khi họ trở về sự
bình tĩnh, họ chợt nhận ra mình vốn luôn có thể tự thăng bằng giữa sóng gió.
Trong nhiều trường hợp về sau, tôi không còn đưa ra lời nào về việc người ta phải
"giữ" hay "bỏ", phải "hành động" hay "chờ đợi",...
Tôi ở đó, và câu trả lời của tôi vốn chỉ đơn giản là sự thinh lặng. Họ tự chia
sẻ và tự đưa ra câu trả lời cho chính mình. Vì những câu trả lời trong tĩnh lặng
đều là là những câu trả lời sâu sắc, và họ sẽ chẳng bao giờ phải hối hận.
Và lúc này, từ bên trong họ hiểu được rằng mọi quyết định đôi khi
không nhất thiết phải bị bó buộc vào khuôn mẫu đúng-sai, được-mất, mà là họ có
thực sự đủ tĩnh để đưa ra một quyết định chân thành, lặng lẽ và không bao giờ
phải tiếc nuối. Khi đó, họ sẽ học ra thật nhiều điều từ chiều sâu thăm thẳm ấy
của tâm.