HÀNH TRÌNH CỦA ĐẠI BÀNG

TINH HOA GIÁO DỤC 16 (PHẦN 1)

SỨC MẠNH CỦA NGÔN NGỮ CƠ THỂ

Giáo sư Tâm lý học Albert Mehrabian, thuộc Trường Đại học UCLA được coi là người tìm ra quy luật 7 - 38 - 55 trong giao tiếp.

Quy luật này nói rõ rằng:

55% quá trình giao tiếp không liên quan đến việc sử dụng từ ngữ, mà liên quan đến ngôn ngữ cơ thể và vẻ mặt khi nói chuyện.

38% liên quan đến ngữ điệu, chẳng hạn như âm lượng, giọng nói, sự diễn cảm trong cách diễn đạt.

Chỉ có 7% liên quan đến ngôn từ.

Kết luận này được Tiến sĩ Ray Birdwhistell - Giáo sư Tâm thần học của Trường Đại học Pennsylvania khẳng định lại một lần nữa rằng người nghe tiếp nhận 7% từ nội dung, từ ngữ. 38% từ cách nói nội dung bao gồm giọng nói: Nhấn, dừng, cao, thấp, to, nhỏ, trầm,… và 55% không liên quan đến từ ngữ như dáng điệu, trang phục, di chuyển, vung tay, nét mặt. Tóm lại đó là ngôn ngữ cơ thể của người nói.

Bạn hãy thử nhớ lại, đã bao nhiêu lần bạn nói điều gì hay mong muốn đứa trẻ làm một việc gì mà trẻ đứng như trời trồng và có thể có những động thái bất tuân hay không? Những lúc ấy, bạn cảm thấy thế nào? Bạn có muốn la mắng chúng như cái cách mà bố mẹ vẫn thường làm với mình lúc nhỏ? Vậy mỗi lần bị bố mẹ mắng cứng đầu cứng cổ, ngang ngạnh không ai bằng, có phải đến cuối cùng bạn đều mếu máo khóc và mang nặng suy nghĩ bố mẹ không hiểu mình hay không? Lúc nhỏ bạn như thế nào đứa trẻ bây giờ cũng như thế đấy, đừng phản biện bằng cách trẻ con mỗi thời mỗi khác. Dù có sống trong thời đại nào, trẻ con vẫn là trẻ con và vẫn mang một số bản chất tâm sinh lý như nhau. Mà xét cho cùng, đúng là hồi ấy bố mẹ chưa hiểu mình thật, cũng giống như bạn đang chưa hiểu trẻ thôi.

Đối với trẻ nhỏ, việc học và hiểu ngôn ngữ hay con số chỉ hiệu quả khi não phát triển sau 7 tuổi. Bởi vì cho đến lúc này, phần não trái đảm nhận chức năng ngôn ngữ, tiếp thu tri thức toán học, vật lý, logic mới bước vào thời kỳ phát triển. Hiểu và nhận thức rõ điều này rất quan trọng trong việc giao tiếp với trẻ em nói chung, đặc biệt quan trọng đối với những em bé dưới 7 tuổi nói riêng.

Cứ thử tưởng tượng mà xem, khi trẻ chưa có ấn tượng và hiểu nhiều về âm thanh mà bạn cứ tuôn ra một chuỗi âm thanh nhưng lại vô nghĩa với chúng thì ai mà làm theo cho được. Khi một người thích thưởng thức hội họa mà lại bắt họ ngồi nghe giao hưởng thì tốt nhất nên ngủ, ít nhiều gì âm thanh giao hưởng còn có tác dụng ru ngủ tạm thời.

Cũng giống như vậy, với trẻ em việc giao tiếp thực sự đạt được hiệu quả khi và chỉ khi nào bạn nói chuyện với trẻ bằng ngôn ngữ cơ thể, biểu cảm trên khuôn mặt, hình ảnh trực quan. Bởi vì đây mới thực sự là ngôn ngữ trẻ có thể hiểu và ghi nhớ chứ không đơn thuần bằng lời nói, chữ viết như cách mà nhiều người từ trước đến nay vẫn thường giao tiếp với trẻ là không hiệu quả.

Nhưng dễ gì bạn có thể sử dụng được ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp hiệu quả với trẻ. Về mảng này người phương Tây có phần nào đó nhỉnh hơn người phương Đông nói chung và người Việt Nam nói riêng. Rõ ràng, người phương Tây từ lâu thường có xu hướng thể hiện ra bên ngoài, trong đó có sắc thái, cử chỉ, biểu cảm, nên ở góc độ nào đó nhìn một người dùng cả ngôn ngữ âm thanh lẫn hình thể để biểu đạt suy nghĩ lại có sức lôi cuốn. Còn người phương Đông thường có xu hướng trầm lặng, nhẹ nhàng, họ có thói quen cất giữ cảm xúc bên trong nên ít thể hiện ra bên ngoài.

Ở Việt Nam nói riêng, để vận dụng được phương pháp này nuôi dạy trẻ thực sự đòi hỏi những nỗ lực phi thường của bố mẹ. Vì chỉ với cụm từ “ngôn ngữ cơ thể”, nhiều người nghe còn khó hiểu, không biết gì, giờ đây lại bắt đầu giao tiếp với trẻ bằng ngôn ngữ này. Thực sự nó không khó, chỉ hơi lạ thôi, nên cần đầu tư nhiều, đòi hỏi một quá trình học hỏi, suy tư, tìm hiểu về phương pháp mới mẻ. Thứ hai, cần hạ cái tôi của mình xuống, việc này cũng không phải dễ. Nhìn chung văn hóa của người Đông phương vẫn quen với cách nói chuyện, giao tiếp thông qua cảm nhận là chính và thường cất giữ thậm chí là nén cảm xúc vào trong. Bây giờ phải chuyển hướng ra bên ngoài, biểu cảm theo kiểu “khoa tay, múa chân” như của phương Tây, nhiều người sẽ cảm thấy ngượng, cứng nhắc, mất tự nhiên, kiểu như không phải là mình.

Vậy khi giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể, cảm xúc, biểu cảm, bằng những hình ảnh trực quan mang đến cho trẻ những lợi ích gì mà làm bạn phải tốn nhiều thời gian, công sức để học hỏi, rèn luyện như thế?

I. SỬ DỤNG NGÔN NGỮ CƠ THỂ GIÚP TRẺ SẼ DỄ HIỂU, LÝ GIẢI THÔNG ĐIỆP CỦA NGƯỜI LỚN HƠN LÀ CHỈ DỤNG LỜI NÓI, CHỮ VIẾT

Cụ thể khi bạn muốn trẻ dừng một việc gì đó, chỉ đơn thuần nói: “Dừng lại đi” - trẻ thường không hiểu, không hiểu thì không làm theo. Cũng câu nói đó: “Dừng lại đi” - bạn nói bằng giọng thật trầm, mắt nhìn thẳng vào mặt trẻ và biểu hiện sự không tán thành. Làm được như vậy trẻ sẽ dễ hiểu và có xu hướng hợp tác cao hơn.

Khi trẻ có ý định làm một chuyện gì đó nguy hiểm, bạn cố gắng ngăn cấm bằng những lời khuyên, nhưng đứa trẻ vẫn không nghe. Thay vào đó chỉ cần nhìn vào mắt trẻ và bạn tỏ ra sợ hãi, sau đó lắc đầu, thông điệp này sẽ được trẻ đón nhận dễ hơn.

Đứa trẻ lần đầu tiên muốn làm một việc gì đó, như lấy đồ của người khác, trèo qua cửa sổ, định ăn một thanh sô-cô-la khi chưa có sự cho phép của bạn,… rất có thể chúng sẽ quan sát những biểu cảm trên khuôn mặt của bạn. Lúc đó bạn không nói gì, vẫn tỏ ra bình thường, thậm chí khẽ cười, đứa trẻ sẽ “mã hóa” biểu cảm này là “đồng ý”, chúng được phép. Ngược lại, bạn nghiêm mặt, lắc đầu chúng sẽ hiểu “không”, việc này bố mẹ không tán thành.

Dùng ngôn ngữ cơ thể trong quá trình giao tiếp chưa bao giờ được chúng ta nhìn nhận đúng mức. Có nghĩa rằng từ trước đến giờ cách mà hầu hết chúng ta tương tác, truyền tải thông điệp đến trẻ rất ít hiệu quả. Nhiều người và nhiều thế hệ đã đi qua hay cằn nhằn: “Đứa trẻ không nghe lời tôi nói”, trong khi vấn đề nằm ở bản thân người lớn, phương pháp truyền tải thông điệp cho trẻ con chưa thực sự hiệu quả.

II. SỬ DỤNG NGÔN NGỮ CƠ THỂ GIÚP TRẺ TĂNG CƯỜNG KHẢ NĂNG QUAN SÁT VÀ SUY LUẬN

Khi trẻ hỏi: “Mẹ ơi, bố về chưa”. Thay vì trả lời có hoặc không, bạn giả vờ nhìn quanh nhà và tìm hết chỗ này đến chỗ kia, sau đó lắc đầu. Đứa trẻ quan sát thấy vậy chúng sẽ hiểu là bố chưa về.

Thay vì đơn thuần nói: “Bố mẹ cũng thích ăn cái này”, với ngôn ngữ cơ thể bạn có thể làm được nhiều hơn thế. Bằng ngôn ngữ cơ thể bạn có thể nhảy lên, xoay một vòng như vũ công ba lê để bày tỏ cho đứa trẻ biết là mình có thích ăn cái này.

Khi trẻ hỏi: “Bố ăn cơm chưa?”. Nếu chưa, người bố khòm lưng xuống một góc 45 độ, điệu đi trông thật nặng nề. Trẻ quan sát thấy vậy, chúng sẽ hiểu ý bố là chưa ăn nên mới như vậy.

Ngôn ngữ cơ thể làm trẻ phát triển khả năng chú ý quan sát, lớn lên các em còn có năng lực đọc ngôn ngữ cơ thể của người khác và khơi dậy được trí sáng tạo.

Trần Huy Toàn

Được tạo bởi Blogger.