HÀNH TRÌNH CỦA ĐẠI BÀNG

TINH HOA GIÁO DỤC 29 (PHẦN 5)

MUỐN PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG NÊN THUẬN THEO QUY LUẬT ÂM DƯƠNG

V. ÂM DƯƠNG CÂN BẰNG

Trong cuốn sách “Trở về từ xứ tuyết” do Nguyên Phong phóng tác có đoạn viết như sau: “Trước khi một nền văn minh phù hợp với trình độ tiến hóa mới được thành lập thì hoàn cảnh xã hội hiện tại sẽ phát triển đến cực điểm. Tất cả những điều hay cũng như dở, tốt cũng như xấu đều phải phát triển mạnh mẽ vì trước khi sự suy tàn xảy ra, nó phải lên đến tột đỉnh đã. Nền văn minh vật chất có tiến bộ cực thịnh và mang lại cho con người nhiều khổ đau thì khi đó họ mới biết quay về với phần tinh thần. Trong tương lai sẽ có những biến cố lớn lao xảy ra, mỗi ngày một mãnh liệt hơn trước và nó sẽ làm đảo lộn tất cả các quan niệm sẵn có trước khi một trật tự mới được thành lập. Con người trong tương lai sẽ phát triển trí tuệ thay vì lý trí như hiện nay. Chỗ nào có suy luận, nơi đó có chia rẽ và chỗ nào có trí tuệ, nơi đó có hợp nhất. Con người trong tương lai sẽ không chú trọng nhiều đến những sự kiện vật chất mà dành thời giờ cho việc phát triển nội tâm.”

Xưa hơn một chút thì cuốn “Chiến thắng con quỷ bên trong bạn” tác giả Naboleon Hill, được viết từ năm 1938 là nội dung nói về cuộc đối thoại giữa Napoleon Hill và con quỷ. Trong chương chín Giáo dục và tôn giáo có một đoạn manh nha cũng đã nói lên sự cân bằng cần thiết của hai mặt đối lập trong quy luật âm dương như sau:

Naboleon Hill hỏi: “Tại sao ngươi không tiếp quản luôn công việc của Chúa và điều hành tất cả mọi việc theo cách của ngươi?”

Con quỷ đáp: “Ngươi cũng có thể hỏi ta luôn là tại sao cực âm trong điện tử không tiếp quản luôn cả cực dương và điều hành tất cả mọi việc. Câu trả lời là cả năng lượng điện tích của cực âm lẫn cực dương đều cần thiết cho sự tồn tại của điện tử. Cái này cân xứng với cái kia và dồn đối phương vào thế bí. Giữa ta và thứ mà các ngươi gọi là Chúa cũng tồn tại mối quan hệ kiểu như vậy. Chúng ta tượng trưng cho ảnh hưởng tích cực và tiêu cực của toàn bộ hệ thống của vũ trụ này và chúng ta cân xứng với nhau.”

Nếu sức mạnh của sự cân bằng này bị thay đổi dù là ở mức độ nhẹ nhất, toàn bộ vũ trụ sẽ nhanh chóng trở thành một khối vật chất trì trệ. Giờ thì ngươi đã biết tại sao ta lại không thể tiếp quản mọi thứ và điều hành nó theo cách của ta rồi chứ.

Naboleon Hill hỏi: “Nếu những gì ngươi nói là đúng thì ngươi có sức mạnh y hệt như Chúa vậy. Có đúng như thế không?”

Con quỷ đáp: “Đúng thế. Kẻ thù của ta, người mà các ngươi vẫn gọi là Chúa đó, thể hiện bản thân mình qua những sức mạnh mà các ngươi gọi là những thứ tốt đẹp hay ảnh hưởng tích cực của tự nhiên. Còn ta thể hiện bản thân mình qua những sức mạnh các ngươi gọi là những thứ xấu xa, những ảnh hưởng tiêu cực. Cả cái tốt lẫn cái xấu cùng tồn tại với nhau, cái này cũng quan trọng như cái kia.”

Cổ hơn nữa thì có cuốn Chu Dịch là một trong Tam đại kỳ thư - ba cuốn sách quý hiếm thời thượng cổ của Trung Quốc. Tư tưởng cốt lõi của Chu Dịch không ly khai khỏi ba chữ Thiên Địa Nhân. Theo lý giải về tri thức Thiên văn của chúng ta hiện nay mà nói thì Thiên chính là bầu trời, các vì sao trong Vũ Trụ; Địa chính là chỉ địa cầu; Nhân chính là con người sống trên địa cầu này. Cổ nhân ý thức được rằng sự vận động của Trời Đất có ảnh hưởng cảm ứng đối với con người. Cho nên, con người cần phải thuận theo đạo của Trời Đất mà sinh tồn thì mới có thể thông thuận, phát triển. Điều này được thể hiện rõ nét ở 3 câu nói vừa là đạo lý, vừa là thiên cơ trong Chu Dịch như sau:

Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu. Tạm dịch: “Sự vật phát triển tới cực điểm, khi cùng tận, thì tất phải biến hóa, sau khi biến hóa liền thông đạt, nhờ thông đạt mà được dài lâu.”

Trời Đất vận động biến hóa không ngừng, khi sự vật đi đến cực hạn thì tất sẽ sinh ra biến hóa và lực cản sự phát triển sẽ bị phá trừ. Người sáng suốt sẽ biết được độ cực hạn của sự vật, sự việc mà có cách ứng biến và dừng lại đúng lúc. Các triều đại trong lịch sử đều là như vậy, nối tiếp nhau ra đời, hưng thịnh và suy tàn. Bởi vì ý thức được những đạo lý này của Trời Đất mà người xưa làm việc đều tự nhiên hướng thiện, người có năng lực đều thấp điệu (khiêm nhường) làm người, có thể ứng biến linh hoạt với các loại nguy cơ. Cũng chính bởi những điều này mà Chu Dịch luôn được đánh giá là nền tảng văn hóa quan trọng, là tinh hoa mà người xưa để lại cho thời nay.

Trong khoảng thời gian, không gian khác nhau, bằng ngôn ngữ có thể diễn giải mỗi nơi một khác, nhưng nội dung ba đoạn trích từ các sách trên gần như có sự tương đồng. Đều nói về một quy luật chung, vũ trụ luôn phân chia âm dương, sáng tối, thiện ác, không hơn không kém luôn luôn cân bằng nếu phát triển thiên lệch bất kỳ bên nào thì đến một ngưỡng nào đó sẽ bị phản đảo trở lại - vật cùng tất biến. Con người muốn phát triển cần tuân theo các quy luật vũ trụ.

Âm dương cân bằng - vật cùng tắc biến. Biết đâu là đủ trong cái đủ sẽ luôn luôn đủ, biết dừng lại đúng lúc thì không gặp nguy hiểm nên được bền lâu. Trong vài thế kỷ trở lại đây chúng ta đã có những bước tiến đáng kể trong nền văn minh vật chất. Trước hết, nó là những nhân tố kích thích, tác nhân cần thiết không thể không có để thúc đẩy con người dấn thân, học hỏi và phát triển. Nhưng mặt trái của nó làm cho con người ngày càng trở nên kiêu ngạo, tham vọng và trì kéo con người đến với những ham muốn tầm thường, bị dẫn dắt bởi nhục dục mà không phát triển cao hơn được.

Nhân loại đang thăng hoa bởi nền văn minh vật chất mang lại, bị cám dỗ xoay quanh bởi các nhu cầu đó, bỏ quên đi đời sống tinh thần. Làm cho tâm hồn con người ngày càng trở nên nghèo nàn, họ chết chìm trong những cám dỗ của thời đại, đạo đức trở nên băng hoại. Khiến một cái lên quá cao một cái lại xuống quá thấp, đánh mất đi sự cân bằng. Ngày nay, sự mất cân bằng dần dần lên đến cực điểm, cho nên đã và đang có những biến động lớn tác động lên khắp địa cầu, để thiết lập lại cân bằng mới hoàn thiện hơn. Đây không phải là điều ngẫu nhiên, hão huyền, trong quá khứ đã xảy ra rồi và còn tiếp diễn nhằm thức tỉnh con người. Trong Kinh Thánh gọi đó là Ngày phán xét, còn bên Đạo Cao Đài gọi là Hội Long Hoa, còn cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm có lời sấm truyền: “Mười phần chết bảy còn ba. Chết hai còn một, mới ra thái bình”. Đây là thử thách, cám dỗ rất lớn trong thời đại ngày nay, lại cực kì khó với những người đang hưởng lợi và hưởng thụ được những thứ hiện hữu trước mắt, hạnh phúc từ vật chất mang lại.

Bởi vì, thường khi nếm trải sự đau khổ cùng cực con người ta mới chịu học, chịu tu. Cũng như một đứa trẻ còn bé nó không hiểu điện là thế nào nên tò mò chọc tay hay đinh vào ổ điện rồi bị điện giật, lần sau nó sợ không dám nghịch nữa. Đó là một bài học rất đắt giá khi đưa mạng sống của mình ra để học hỏi. Tuy nhiên cơ hội, vận mệnh nằm trong tay chính bạn, bạn được trao cho tự do ý chí, nên sẽ tự tìm hiểu, hoàn toàn tự do lựa chọn con đường mình đi và cũng là người chịu mọi hậu quả dù tốt hay xấu trong hành động của mình theo các định luật có trong vũ trụ.

Vì vậy, bạn đang sống trong một giai đoạn đặc biệt thiêng liêng, trước khi có những biến động lớn thực sự xảy ra trên trái đất để hình thành nên một thế giới mới. Sẽ phân định rõ hai nhóm người tồn tại và có mục đích sống khác nhau trong xã hội, một nhóm chìm đắm trong những cám dỗ của thời đại và nhóm người thức tỉnh.

Nhóm chìm đắm trong cám dỗ, họ bị các phản lực vô hình trong vũ trụ lôi kéo mà không hề hay biết (Nếu như trong vũ trụ có những động lực thôi thúc con người tiến hóa lên cao hơn nữa, cũng sẽ có những phản lực quấy nhiễu, cám dỗ, lôi kéo làm cản trở con đường tiến hóa. Khả năng nhận biết, lúc nào mình đang bị chi phối nào, là vũ khí sống còn để vượt lên). Đi ngược lại quy luật tiến hóa, họ hài lòng với bản ngã đang có mà quên mất rằng mình cần vươn cao hơn nữa. Họ chịu khuất phục trước chủ nghĩa duy vật, chìm đắm trong thú vui cảm giác mà vật chất mang lại, ngày càng xa rời chân thiện mỹ và dần trở nên tham lam, tà ác. Bị cám dỗ ngày càng lớn cùng với sự phát triển tinh vi của máy móc và trí tuệ nhân tạo, đấu đá với nhau trong sự ích kỷ của mình để giành năng lượng hóa thạch ngày càng cạn kiệt, cuối cùng tự hủy diệt trong các cuộc chiến tàn khốc. Họ sẽ là những người đáng thương lạc lõng giữa dòng đời, vì phải học lại những bài học hết sức đau khổ cho đến khi họ hiểu biết và biết quay về những giá trị thiêng liêng vĩnh hằng bên trong.

Nhóm người thức tỉnh, họ sẽ phải đi qua một con đường dài để tìm lại chính mình, hiểu được sự bí ẩn tồn tại của bản thân cũng như ý nghĩa của sự sống. Trên con đường đó họ sẽ trải qua lần lượt bốn giai đoạn gọi là Lửa, Nước, Khí và Đất được tóm tắt như sau.

Trong giai đoạn đầu tiên Lửa.

Người đó bắt đầu con đường phát triển tâm linh của mình, họ tin vào, thu thập và cho thấm vào người những kiến thức tâm linh. Đây là giai đoạn mà con người bớt hướng ra bên ngoài với những thói quen, nhu cầu trước đây mà tập trung vào nội tâm. Họ không ngừng khám phá, điều chỉnh và thấy được những tính nết chưa tốt ở mình rồi nhận ra cũng chính những cái đó là rào cản trên hành trình nên dần họ chuyển đổi mình thông qua việc rèn luyện, chiêm nghiệm, thiền - như lửa thử vàng vậy.

Giai đoạn tiếp theo Nước.

Đây là lúc mà họ đã lĩnh hội kiến thức tâm linh đủ để dùng chính các tri thức này và không gì khác, định hướng cuộc đời, phát triển đời sống.

Tuy nhiên, xưa có Đức Chúa Giê-su, Đức Phật Thích Ca, trước khi thành đạo, phải chịu cho Satan, Quỷ vương khảo đảo đủ cách, khi không lay chuyển được thì Satan, Quỷ vương mới chịu cho các Đấng ấy thành đạo. Đức Khổng Tử cũng bị thử thách bảy ngày giữa biên giới nước Trần và nước Thái. Thầy trò Đường Tam Tạng cũng phải trải qua 81 kiếp nạn, vượt qua trùng trùng gian khổ mới được thành Phật, cũng như vậy thì đích xác cũng là những gì họ phải trải qua trong giai đoạn này. Từ cổ tới kim, từ Thánh, Tiên, Phật đều trải qua con đường ma khảo mới chứng đạo được.

Do vậy, khi càng đi sâu vào con đường tu tập thì nghịch cảnh và mọi nhân duyên sẽ dần kéo đến đẩy người tu vào vô vàn hoàn cảnh oan trái, gian nan, khổ sở đến tận cùng. Lúc này bạn không nên sinh lòng oán hận, thoái chí mà nên tỉnh táo nhìn nhận, bằng lòng chấp nhận, nhẫn nại, kiên gan, bền chí. Và mỗi lần bị thử thách mà có thể vượt qua là mỗi lần bạn dứt đi bớt oan nghiệp từ kiếp trước, được lên một nấc thang tiến hóa mới, vì thế có thể gọi giai đoạn này là Nước. Do vậy, trong bốn giai đoạn, có lẽ giai đoạn này cam go và vất vả nhất: “Vô ma khảo bất thành Đại Đạo, Đạo bất khảo bất thành Phật.”

Giai đoạn thứ ba là Khí.

Ở đây họ không bị (và không cần) thử thách để phát triển nữa, mà chính họ phải tự tạo cho mình, từ trong chính bản thân, các động lực để phát triển. Nên ví như đứng trong không khí, không có gì để tựa vào (ngay cả thử thách từ ngoài đến) mà nên tự mình tạo điểm tựa cho mình để đi tới. Ở giai đoạn này, người đó dần dần trải nghiệm sự Tự do đầy đủ thực sự. Một con người mới (bản ngã cao) dần dần được sinh ra trong người đó, đến mức có thể làm cho cha mẹ hoặc bạn bè, người thân quen xưa không nhận ra mặc dù cùng bề ngoài. Họ từ từ trải nghiệm sự bao la và sâu đậm của tình yêu trong tự do. Trong mọi tình huống lớn nhỏ trong đời sống, ngay cả những việc vặt vãnh, họ cũng có thể làm với đầy đủ ý nghĩa như là việc quan trọng nhất, vì thực sự họ nhìn nhận nó có ý nghĩa như vậy.

Cuối giai đoạn này, người đó nhìn thấy ý nghĩa và sứ mệnh tồn tại của chính mình và vũ trụ. Những tri thức cao nhất bắt đầu chảy vào một cách có mục đích, đúng thời điểm, đúng nơi. Và họ bắt đầu dùng những tri thức được ban tặng này để thực thi sứ mệnh cao nhất của nhân loại, đây là lúc bước sang giai đoạn cuối cùng. Đất.

Ở giai đoạn Đất. Họ bắt tay cùng với thế giới tâm linh chèo lái tiến hóa của nhân loại, một trong số đó được người đời biết đến nhiều nhất có Đức Phật, Zarathustra, Giê-su, Muhammad,... Tuy nhiên, những nhân vật lỗi lạc mà bạn biết chỉ là bề nổi của họ trong lịch sử tiến hóa vĩ đại. Bởi còn rất nhiều người khác cùng chèo lái nhân loại qua vô số kiếp khác nhau mà họ không trực tiếp hiện diện và không phải ai cũng biết. Giai đoạn này gọi là Đất, vì những người này từng chút một tác động và biến Trái Đất thành Thiên Đường thực sự.

Lửa soi sáng

Nước trải nghiệm

Khí tự do

Đất trở về

Trần Huy Toàn

Được tạo bởi Blogger.