TINH HOA GIÁO DỤC 30 (PHẦN 1)
CON ĐƯỜNG CỦA TÌNH YÊU VÀ HẠNH
PHÚC BẤT TẬN
Trong cuốn sách phát triển bản thân nổi tiếng 13 Nguyên tắc làm giàu của
Napoleon Hill có đoạn viết như sau: “Sau khi phân tích hơn 25.000 trường hợp,
tôi đã khám phá ra rằng những người thành công nổi bật nhất thường không thành
đạt thực sự trước tuổi bốn mươi, năm mươi. Điều này làm tôi ngạc nhiên đến mức
phải bỏ công tìm hiểu một cách cẩn thận nguyên nhân của hiện tượng trên. Nghiên
cứu của tôi cho thấy lý do chủ yếu khiến nhiều người không thành công sớm là vì
họ có khuynh hướng tiêu hao năng lượng quá mức vào cuộc sống trác táng.
Phần đông người ta không bao giờ hiểu rằng tình dục có những khả năng
khác ngoài sự biểu lộ nhục thể. Hầu hết những người khám phá ra được điều này
chỉ thành công sau khi đã lãng phí quá nhiều thời gian trong quãng đời mà năng
lượng tình dục của họ vào mức mạnh nhất. Nhiều người biết điều này một cách
tình cờ và nhiều người thậm chí không biết họ đã khám phá ra được sức mạnh đó.
Họ có thể nhận thấy năng lực của mình thay đổi hẳn, nhưng họ không biết nguyên
nhân nào tạo ra sự thay đổi đó. Họ chỉ mơ hồ nhận ra rằng tạo hóa đã bắt đầu
hòa hợp tình yêu và tình dục, để họ có thể tận dụng sức mạnh lớn lao này, biến
chúng thành những tác nhân kích thích họ hành động.”
Tình dục là vấn đề muôn thuở của con người, đoạn trích trên cũng chỉ
là một trong số rất nhiều phân tích khác nhau khái quát một khía cạnh nhỏ về
tình dục. Tóm lại, nhân loại từ trước đến nay đã tốn không biết bao nhiêu thời
gian, công sức, trí lực và cả giấy mực để mổ xẻ vấn đề về tình dục, có học thuyết
thì đề cao, khuyến khích hưởng dục, xem dục là bản chất tốt đẹp của con người.
Có triết lý thì đả phá, ghê tởm nó coi dục như một tội lỗi xấu xa chống lại Thượng
Đế. Có học thuyết thì xem dục là thú tính phải chế ngự để có một đời sống tiết
độ đạo đức. Có triết lý thì chủ trương diệt dục để thoát vòng trầm luân tứ khổ…
nhưng hầu như đều chưa làm con người ta thỏa mãn.
Bây giờ chúng ta chỉ phân tích dục ở cấp độ dễ hiểu nhất, dục của một
con người bình thường, thuận theo tự nhiên, hợp quy luật tiến hóa, đạo đức của
con người. Dục thuận theo quy luật tự nhiên là loài cây cỏ thì dục theo kiểu của
loài cây cỏ, kim thạch có cái dục của loài kim thạch, loài thú có cái dục của
loài thú, loài người có cái dục của loài người,… Mỗi loài đều có kiểu dục theo
quy luật riêng của nó, ở đây tôi chỉ nói từ cái dục của loài thú có trình độ tiến
hóa gần bằng loài người trở lên để ai cũng có thể hiểu được.
Với loài thú: Tình cảm, xúc cảm, sự hiểu biết phát triển tương đối thô
sơ, dục của loài thú chỉ là sự hấp dẫn giữa con đực và con cái. Chúng hầu như
không có tình yêu, không có sự suy xét, phân định, không có tình nghĩa như loài
người. Tóm lại, loài thú dục theo nhu cầu đòi hỏi bản năng sinh lý cái đực, để
duy trì nòi giống, sinh sôi nảy nở theo chu kỳ ấn định của thiên nhiên.
Ở loài người: Tình cảm, cảm xúc, tính nhạy cảm, sự hiểu biết phát triển
đa dạng, sâu sắc, dục của con người cũng chính vì thế mà phong phú và tế nhị
hơn. Ngoài sự hấp dẫn tính dục giữa hai phái, con người còn có suy nghĩ, có trí
phán đoán, có tình yêu, có đạo nghĩa. Cho nên, dục ở loài người không phải chỉ
đơn giản là sự phối hợp giữa hai xác thể nam nữ theo bản năng sinh lý, mà gồm cả
phần tâm lý, đạo đức, có thể gọi cái dục này là dục theo Nhân Đạo. Như vậy, dục
đúng mức nhân đạo gồm cả yếu tố thể xác lẫn tinh thần, có tình yêu thương, có sự
hiểu biết, lòng kính trọng lẫn nhau. Do đó, có sự tiết độ hơn loài thú, nên người
xưa nói rằng “Phu phụ tương kính như tân”, có nghĩa vợ chồng cần lấy tình, sự
tôn trọng, đạo nghĩa mà đối đãi với nhau, lấy đó làm gốc rễ cho tình nghĩa vợ
chồng. Vì vậy dục ở loài người ngoài sự cuốn hút giữa hai thể xác, còn có sự
rung động giữa hai tâm hồn biết thương yêu kính trọng nhau. Cái dục của con người
tế nhị như vậy đó, nhưng cũng vì thế mà con người được trải nghiệm nhiều hơn, cảm
nhận nhiều hơn loài thú.
Nếu con người dục chỉ vì nhu cầu bản năng sinh lý, dục vô độ, vô trật
tự, chỉ theo sự đòi hỏi của thể xác mà không có tình yêu, đồng điệu với nhau về
cảm xúc, tâm hồn ấy là đang dục theo kiểu loài thú, dục theo tánh thú thì gọi
là vật dục không phải là nhân dục. Khi con người dục theo kiểu này, tức là đang
thoái bộ lại trình độ tiến hóa của loài thú. Nó biểu hiện mạnh mẽ cái thú tính
của loài thú trong con người, vì lúc đó dục chỉ còn là sự phối hợp để thỏa mãn
giữa hai thể xác, không khác gì con thú trống và thú mái trong hình hài con người.
Từ đó nó sẽ đâm ra khinh bỉ phẩm chất làm người, bất cần những giá trị tinh thần,
vứt bỏ trí suy tư, trí phán đoán hơn thiệt là những cái phân biệt nó với loài
thú. Nó chỉ biết nó muốn gì và phải làm sao thỏa mãn cái muốn của nó, dù có
gieo đau khổ cho cá nhân khác hay tập thể loài người.
Dục là quy luật của vũ trụ, mọi thứ bắt đầu từ dục, dục là gốc rễ của
mọi vấn đề, cũng là nền tảng của mọi giá trị cao đẹp và ti tiện, nên để giải
quyết vấn đề hay khiến cuộc sống có ý nghĩa hơn đều xuất phát từ dục. Nhưng tiếc
thay nhiều người hiện nay, ngày càng trở nên bị xiềng xích bởi dục, trở thành
tù nhân của nó, không những xa rời những khái niệm căn bản nhất của dục, mà còn
hành dục một cách sai lệch. Khi người ta có thể giết, cưỡng ép người khác vì dục,
ông dục với cháu, bố dục với con gái, chồng dục với vợ người khác, đến những đứa
trẻ chưa kịp lớn cũng dục. Rất nhiều mái ấm gia đình đổ nát cũng chỉ vì dục, thậm
chí người không còn dục với người, bị cơn sóng của dục vọng làm mờ tâm trí, khổ
sở vô cùng.