TINH HOA GIÁO DỤC 29 (PHẦN 6)
MUỐN
PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG NÊN THUẬN THEO QUY LUẬT ÂM DƯƠNG
VI. SỐNG
TRONG MINH TRIẾT
Hiểu được quy luật âm dương giúp bạn ung dung,
bình thản giữa dòng đời đầy biến động vô thường, thắng không kiêu, bại không nản,
may cũng được rủi cũng ẩn chứa điều tốt của nó. Tất nhiên không tự nhiên mà rủi,
tất cả đều do những nhân chưa tốt mà bạn đã gây nên, giờ bạn cần nhận lãnh. Do
đó khi nghiệp (chuyện xấu, xui xẻo) đến, hãy vui vẻ đón nhận, vì đó là nghiệp của
mình đã gây ra giờ bạn cần trả nghiệp. Hiểu được như vậy, cuộc sống của bạn
toàn bộ sẽ là dòng năng lượng tích cực. Bằng cách đó, bạn sẽ mau chóng học xong
bài học cho chính mình, trở nên tốt lên rồi không còn gây nhân xấu nữa, đó là sự
trưởng thành, là tiến hóa.
Quy luật này còn nhắc nhở bạn rằng không thể chỉ
có âm mà không có dương, không thể có người tốt mà không có người xấu, nhờ có
cái xấu mà cái tốt mới được tồn tại và phát triển. Để bạn biết được bạn tốt như
ngày hôm nay, trước kia bạn cũng đã trải qua giai đoạn xấu như vậy, làm việc xấu
rồi nhận lấy những khổ đau sau đó mới tốt lên. Như thế bạn sẽ nhận thấy mặt xấu
không hẳn xấu như bạn nghĩ, thấu triệt nó bạn mới nhìn có chiều sâu hơn được. Từ
đó không còn đánh giá, phán xét ai nữa mà dần trở nên nhân từ, cảm thông, yêu
thương và vị tha với đời với người.
Chúng ta nếu không biết phân biệt thì đó là ngu ngốc,
thực tế không phân biệt rất nguy hiểm. Chẳng hạn, nếu chúng ta không biết nước
sôi là nóng và khi bạn sờ vào, thậm chí để trong đó một hồi lâu sẽ như thế nào.
Vậy sống ở đời nên biết phân biệt, nhưng phân biệt mà không đánh giá mới thực sự
là người có trí tuệ. Phân biệt chỉ gây ra chia rẽ, khiến ta luôn đánh giá và
phán xét, tạo tác ra khổ đau cho chính mình và cho người khác.
Mọi sự vật, hiện tượng trên đời đều là những bài học
để bạn trải nghiệm, học hỏi và trưởng thành. Biết đúng biết sai mới có thể lựa
chọn, nếu chỉ có một mà không có hai lấy gì chọn đây? Do đó, trước khi học
không phân biệt sẽ học phân biệt trước. Cho nên trong quá trình trưởng thành ai
rồi cũng phải qua giai đoạn học phân biệt, so sánh khổ sướng, giàu nghèo, tốt xấu,
đúng sai, duy vật duy tâm, người tu người không tu, ăn chay ăn mặn, Đạo này Đạo
kia. Chỉ có trải nghiệm đầy đủ tính hai mặt của thế giới, bạn mới nhận biết được
đâu là điểm cân bằng và từ đó thoát ra khỏi sự biến đổi vô thường của âm dương,
bước vào con đường trung đạo, cũng chính là con đường của tình yêu. Đây là con
đường đi giữa ranh giới của âm dương, không còn phân biệt thiện ác, đúng sai. Bởi
vì, mọi thứ diễn ra như nó nên là. Tất cả đều là những bài học để linh hồn tiến
hóa và trưởng thành. Muốn có tiến hóa cần có trải nghiệm và rút ra được bài học
từ trải nghiệm đó. Lúc này bạn sẽ có kinh nghiệm, từ kinh nghiệm hai mặt đối lập
của thế giới này bạn mới có thể hiểu nó, hiểu nó rồi mới có thể thoát ra khỏi.
Bạn và thế giới là Một, vốn chưa từng phân chia,
do tâm trí của bạn liên tục phân biệt khiến cho bạn cảm thấy mình tách biệt với
thế giới. Khi tâm trí của bạn ngừng phân biệt, từ âm dương phân cực, bạn ở khoảng
giữa, về với cái Một. Bạn chấp nhận thực tại, bạn trở về thiên tính bản tâm với
bản nguyên trần trụi của mình. Thời đại cân bằng cần về điểm cân bằng, khi ở điểm
cân bằng các bạn sẽ nhận ra chân lý, nhìn đâu cũng có thể ngộ đạo vì Đạo vốn
thuộc về Tự nhiên - Người thuận theo Đất. Đất thuận theo Trời. Trời thuận theo
Đạo. Đạo thuận theo Tự nhiên. Khi bạn và tự nhiên không còn chia tách nữa, bạn
với tự nhiên là Một.
Chỉ trong sự cân bằng này bạn mới phát triển được
trí tuệ. Nhìn đâu hiểu đó, học gì thông đó. Bạn trở về cái toàn thể và tận hưởng
từng phút giây. Bạn sẽ cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống, đón nhận vạn sự đến với
mình. Bạn tin tưởng rằng mọi việc xảy ra trên đời đều là có nhân duyên của nó
và đến để cho bạn những điều tốt đẹp nhất, kể cả đó là điều làm bạn đau khổ. Bạn
tin vào bản kế hoạch thần thánh, bạn giao phó cuộc đời của mình cho Trời và Trời
sẽ có trách nhiệm lo cho bạn. Công việc của bạn là vui sống, làm việc thuận
theo duyên. Cái gì tới thì làm, thành sự thì tốt, không thành sự cũng thành
nhân, cũng học được những bài học. Việc không tới thì bạn chơi, bạn tận hưởng
cuộc sống vũ trụ ban trao, bạn rung rinh với những cảm xúc và niềm vui bất tận,
không còn gì níu giữ bạn nữa.
Bạn là chính bạn chứ không phải một ai khác, bạn
đang hiện hữu và đang sống cho chính cuộc đời của mình. Cuộc sống vốn dĩ là một
phép màu, ngay tại đây và trong phút giây này, bạn đang sống và đang thở, sao
phải tìm kiếm ở đâu mà bỏ qua thực tại.
Trần Huy Toàn