HÀNH TRÌNH CỦA ĐẠI BÀNG

BUÔNG NHẸ NHÀNG...!

Buông bỏ không chỉ là đặt xuống những mối khổ, mà còn thả trôi cả niềm vui.

Buông không chỉ là tạm biệt những suy nghĩ tiêu cực, mà còn quên đi những suy nghĩ tích cực, biết rằng suy nghĩ không phải là ta, hay của ta.

Buông không chỉ là xả li những cảm xúc như giận, ghen, buồn, lo, mà còn tách mình ra khỏi những cảm xúc như ưa thích, vui vẻ, háo hức.

Buông không chỉ là làm hành động thiện và hạn chế hành động ác, mà còn chấm dứt hành động lúc nó hoàn thành, không mang nó theo đến giây tiếp theo nữa.

Buông không chỉ là không chấp vào hình tướng, mà còn không vướng bận vào cái vô hình tướng nữa.

Buông không chỉ là lựa chọn ở cạnh người yêu mình, hết mình trong tình yêu, mà còn nhận biết rằng dù hôm nay ta và người khớp với nhau đến mấy, đồng điệu với nhau ra sao, giây tiếp theo sự trật nhịp vẫn có thể như thường. Buông là lựa chọn đi cùng nhau, miễn là tại đúng thời điểm đó ta còn mong muốn như thế, bằng cả con tim, khối óc, cơ thể, toàn bộ bản thể mình.

Buông không chỉ là biết rằng những tên gọi, chức vị, vị trí trong xã hội, sự công nhận hay tiền bạc là vô thường, mà mê đắm vào vô thường sinh khổ. Mà buông còn là dám cháy hết mình với công việc, như cây nến, biết rằng điểm kết thúc sẽ đến, nhưng không vì thế mà thoái lui, không tham gia.

Buông không chỉ là trụ vào chính mình để không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, mà còn không đồng hóa mình với nhân vật tôi. Đây không phải là tôi, hay của tôi.

Buông không phải là sự phủ định, chống lại, hay đối đầu. Từ "không phải" được tìm thấy rất nhiều trong các bài mình viết, nhưng mình không đi từ cực này qua cực bên kia, như kiểu không cái này thì nhất định là cái kia. Thực chất, tinh thần mình truyền đạt là phi nhị nguyên, không phải này cũng chẳng phải kia. Buông chỉ đơn giản là thả lỏng, không còn bám chấp, vướng bận mà thôi. Mình sẽ liên tục đặt xuống, cho đến khi rơi vào tĩnh lặng vô biên.

Buông là đặt xuống khái niệm tốt-xấu, trắng-đen, đúng-sai. Thậm chí, buông là không cảm thấy muốn điều này hơn điều kia. Đơn giản chào đón mọi điều đến-đi, sinh-diệt.

Buông không phải là thái độ thoát ly khỏi cuộc sống, ngược lại, buông là sống thực sự tại đây và bây giờ, bằng cái đầu rỗng rang của đứa trẻ, bằng trái tim tròn đầy chưa từng có vết xước.

Trải nghiệm tất cả mọi thứ, nhưng không dính mắc vào thứ gì.

Cho phép Tự nhiên được tuôn chảy, không giữ lại điều gì. Trở thành một dòng sông, chứ không là một cái bình giữ khư khư nước cũ. Sự thịnh vượng thực sự nằm ở dòng tiền tự do chảy vào và ra, chứ không phải tích trữ, tính toán. Tình yêu thực sự nằm ở tự do cho đi và nhận lại, chứ không phải "hi sinh", phụ thuộc hay mong cầu.

Quá trình trưởng thành tâm linh thực sự là một quá trình buông xả, gỡ bỏ những thứ không phải ta, hay của ta. Nhưng cái bỏ này nằm trong tâm thức, chẳng liên quan gì đến việc từ bỏ bên ngoài. Bạn có thể từ bỏ công việc, nhưng vẫn tham gia vào bộ máy. Bạn có thể bỏ người yêu, nhưng liên tục nhắc đến họ. Bạn có thể bỏ tiền bạc, địa vị, xã hội, để lên núi ẩn tu, nhưng vẫn ám ảnh về nó trong mọi lúc ngồi thiền. Thế thì cái bỏ đó là hình thức, không hơn. Ngược lại, bạn có thể buông bỏ tất cả, nhưng chẳng mất thứ gì, khi nhận ra rằng những thứ bạn đang vướng vào để định nghĩa về "Tôi là ai?", không thường hằng, và chẳng phải là bạn.

Để biết Sự thật, bản lai diện mục hằng có, chẳng còn cách nào khác ngoài việc liên tục thả đi (chứ không phải là chống đối hay phủ nhận) những gì không phải là tôi hay của tôi. Nếu bạn chưa hoàn thành bước đặt xuống, thì sự khẳng định của bạn là lệch lạc. Người ta quá dễ dàng để khẳng định "Ta là Thượng đế." (Là Phật, là Đấng Sáng tạo, là Vũ trụ,...); hoặc "Tất cả là Một." Nhưng nếu thật tâm trái tim bạn không thấy thế, bạn chỉ như những con vẹt lặp lại lời dạy của người đi trước mà thôi. Sâu bên trong bạn biết đó là giả, tự bạn còn cảm thấy nực cười.

Thế thì hãy tiếp tục buông xả, từng sát na, từng giây, từng phút. Tỉnh thức là một quá trình chán phèo như vậy đó: tham gia vào cuộc sống, trải nghiệm hết mình và buông bỏ. Thậm chí trong từng giai đoạn của "vòng lặp" trên, hãy luôn tách mình ra để quan sát. Tham gia hết mình nhưng quan sát. Trải nghiệm toàn tâm toàn ý nhưng nhận biết. Buông bỏ trong chánh niệm.

Hành trình tâm linh thực sự không hẳn là một con đường nơi đích đến là một điểm nào đó xác định, hay khi giác ngộ thì bạn trở thành bậc giác ngộ. Chính xác hơn, đây là hành trình mà đích đến nằm ngay tại nơi bạn đang đứng. Bạn đã về, và bạn đã đến. Nhưng mà, không có người giác ngộ. Khi bạn bỏ "người" đi, giác ngộ mới hiển lộ. Do đó, chẳng có ai giác ngộ ở đó để bạn tôn thờ hay ngưỡng mộ, chỉ có một Cái Không vô biên, vô tận, hiện diện trong vạn vật, trong ta, trong tất cả lẫn không gì cả.

-ST-

Được tạo bởi Blogger.