VẤN ĐÁP VỚI THẦY
Hỏi:
Thưa Thầy, con biết mình có tánh ích kỷ làm
sao cho tánh ích kỷ được đổi thưa Thầy?
Trả lời:
Việc thay đổi tính ích kỷ không phải là chính, mà
cái chính là thấy ra nó: thấy ra cái tâm ích kỷ và thông suốt được toàn bộ diễn
biến của nó như thế nào. Từ sự quan sát thấy được tâm ích kỷ sẽ thấy ra sâu xa
hơn, thấy ra nguyên nhân, hậu quả của nó. Nếu chưa thông suốt được tính cách của
ích kỷ và nguồn gốc của nó mà muốn loại trừ, tiêu diệt nó thì coi chừng sẽ
không bao giờ giác ngộ được sự thật về nó, hay cũng là giác ngộ chính mình.
Ích kỷ có sinh có diệt, có mặt tốt, mặt xấu, có vị
ngọt, sự nguy hại, có nguyên nhân, hậu quả như thế nào thì cứ thấy như thế
thôi, đừng cố tìm kiếm chủ quan. Thí dụ như đọc câu "Hôm nay tôi đi chợ"
khi đọc từng chữ thì chưa biết nói gì, nhưng khi đọc đến chữ cuối tự nhiên hiểu
hết cả câu. Cứ đọc thôi, chữ nào xuất hiện thì đọc, đọc hết thì tự nhiên thấy
ra toàn bộ sự việc. Nếu không chịu đọc mà muốn dẹp nó đi để đổi qua cái khác
thì sẽ không bao giờ thấy ra diễn biến của toàn bộ sự thật.
Đầu tiên là thấy, khi thấy ra thì có thể tùy duyên
mà đối trị hay đáp ứng cho đúng tốt thì đâu có sao. Thí dụ như thấy đói nên cần
ăn thì không sao, nhưng không thấy đói mà ham ăn thì mới sai xấu. Khi thấy ra
thì sẽ biết nó có tiến trình nhân quả của nó, có cái đúng cái sai của nó, cho
nên nếu chưa thấy ra mà đã vội thay đổi hay loại bỏ nó đi là thiếu chín chắn.
Nên đừng vội kết luận ích kỷ là xấu hay tốt mà phải thấy thái độ đang diễn ra
thế nào.
Đúng tốt, sai xấu chỉ thấy được khi nó đang diễn
ra thôi. Không có cái đúng cái sai nào có thể kết luận được, vì cái đúng bây giờ
lát nữa có thể sai rồi, như đồng hồ chỉ đúng với giờ hiện tại nhưng sau đó là
giờ khác rồi. Đừng vội kết luận điều gì mà chỉ nên quán triệt trình tự diễn biến
của nó: thông suốt được sự sinh diệt, nhân quả, lợi hại của sự kiện thì mới thấy
ra được lẽ thật.
Mục đích chính của Đạo Phật là thấy ra Sự Thật.
Trong khi hầu hết các Tôn giáo khác thì mục đích là làm sao hết ích kỷ, làm sao
tâm được định, làm sao đạt được cái này cái kia nên vẫn còn loay hoay trong Tam
Giới. Tuy mục đích của Đạo Phật là chỉ thấy ra Sự Thật nhưng một khi đã thấy ra
thì mọi việc sẽ tự chuyển hoá dễ dàng. Nếu chưa giác ngộ mà muốn giải thoát là
sai ngay từ đầu.
Trong Phật giáo có hai từ "Giác ngộ và giải
thoát" nhưng phần lớn người tu chỉ muốn giải thoát thôi chứ không muốn
giác ngộ. Nhưng nếu không giác ngộ thì không thể nào giải thoát được. Nếu không
giác ngộ mà cố thoát ra cái này thì liền bị ràng buộc vào cái khác thôi, chỉ có
giác ngộ mới thực sự hoàn toàn giải thoát...
Hỏi:
Kính thưa Thầy! Con nhận thấy trong sinh
hoạt hàng ngày có nhiều khi vội vàng hấp tấp và con thấy ra thái độ đó là do
tham muốn làm việc cho nhanh lẹ. Thái độ đó rất thô nên con không hài lòng và
con muốn biết nó là cái gì và làm sao khắc phục?
Trả lời:
Vội vàng, hấp tấp khiến nhiều người không trọn vẹn
tỉnh thức với hiện tại được là bởi hai động lực: đẩy và kéo. Lực đẩy xuất phát
từ sự nôn nóng khi khởi lên ý đồ thực hiện một điều gì. Lực kéo xuất phát từ
mong mỏi đạt được sự thành tựu nhanh chóng ý đồ đó. Thí dụ khi đưa ra một kế hoạch,
thường người ta muốn thực hiện mau chóng dự án đó, và khi thực hiện lại bị đẩy
bởi tiến độ và bị kéo bởi đích tới, hơn là khoan thai, trọn vẹn và minh mẫn
trong từng bước hiện tại, đó là lý do đưa đến vội vàng hấp tấp và thậm chí có
thể sinh ra căng thẳng, cập rập, luống cuống mà hậu quả là chậm hơn “tuần tự
nhi tiến” từng bước nhịp nhàng, thoải mái.
Người ta đâu biết rằng hạnh phúc không hẳn ở đích
tới mà chính là con đường khi mỗi bước đi trọn vẹn sáng suốt, trầm tĩnh, trong
lành đã là nguồn hạnh phúc bất tận.
Động lực đẩy và kéo tạo thành tình trạng vội vàng
hấp tấp này được đức Phật mô tả trong chuỗi 12 điều kiện hỗ tương sinh khởi (Thập
nhị duyên sinh) mà lực đẩy-kéo là hành, cụ thể trong đó ái (khát vọng) và thủ
(ôm giữ) là lực đẩy từ phía sau, còn hữu (ý chí tạo tác để trở thành) là lực
kéo về phía trước. Chính điều này đưa đến sinh tử luân hồi và phiền não khổ
đau.
Khi hành thiền mà hành giả khởi ý mong cầu sở đắc
thì đã bị lực đẩy và kéo này cuốn đi nên họ càng nỗ lực hành trì càng bị lún
sâu vào hành trình tham sân và sợ hãi. Đó là lý do nhiều người tẩu hoả nhập ma
vì quá căng thẳng. Trong 10 trở ngại của thiền minh sát có yếu tố cố lướt qua
(adhimokkha), cố tích cực (paggāha), cố miên mật (upaṭṭhāna) và quá vội vã
(nikanti) đều là dục tốc bất đạt.
Thiền là buông hết mọi vọng cầu (không, vô tướng,
vô tác, vô cầu), trở về trọn vẹn tỉnh thức, soi sáng lại thực tại đang là để
ngay đó thấy ra Sự Thật. Sẽ có người hỏi: chẳng lẽ sống mà không có mục đích gì
để đạt tới sao? Có, mục đích chính là Sự Thật mà sự thật thì chỉ ở nơi thực tại
thân-thọ-tâm-pháp “đang là". Người giác ngộ là người đang sống trong mục
đích - tùy duyên thuận pháp - chứ không có mục đích nào khác ở bên ngoài để tìm
cầu, trừ nhu cầu thiết yếu trong sự sinh tồn của bản thân và sự lợi ích cho nhiều
người mới có hành động vô ngã vị tha. Khi đó mục đích vẫn ở trong tầm nhìn hiện
tại, chứ không phải mục đích trong ảo vọng tương lai nên không hề có gì để thúc
đẩy hay lôi kéo.
Thế nào là mục đích trong tầm nhìn hiện tại?
Thí dụ: Có 2 vị khách thì cần có thêm 2 phần ăn, vậy
hôm đó nấu thêm 2 khẩu phần, như thế đâu có gì là ảo tưởng. Và cứ việc thong thả
mà nấu, cần gì phải hấp tấp. Nếu biết trọn vẹn trong từng nhịp sống thì đang nấu
ăn đã là hạnh phúc chứ đâu cần đợi đến khi ăn xong mới hạnh phúc mà phải vội
vàng. Có khi thong thả lại làm nhanh hơn hấp tấp vì không bị áp lực, căng thẳng
trong nôn nóng, cập rập để rồi sinh ra luống cuống mà tiến độ chậm đi..."
HT
Viên Minh