DỤNG NHÂN NHƯ DỤNG MỘC
Người xưa đúc kết kinh nghiệm: “Dụng nhân như dụng
mộc”, quả đúng là trí huệ cao thâm!
Một ngày, Tề Hoàn Công đi thị sát chuồng ngựa, hỏi
viên quan coi ngựa rằng: “Ở chuồng ngựa thì việc gì khó nhất?”.
Viên quan coi ngựa còn chưa trả lời, Quản Trọng đứng
bên đã đáp rằng:
“Quản Di Ngô tôi từng làm mã phu. Theo tôi thấy
làm hàng rào gỗ cho ngựa đứng là khó nhất!”.
“Nếu ban đầu dùng cây gỗ cong để làm hàng rào, cọc
đầu tiên là cây gỗ cong, thì lại phải tìm cây gỗ cong thứ hai. Khi đã dùng hết
các cây gỗ cong rồi, thì các cây gỗ thẳng chẳng còn chỗ dùng nữa”.
“Nếu ban đầu dùng cây gỗ thẳng để làm hàng rào, cọc
đầu tiên là cây gỗ thẳng, thì lại phải tìm cây gỗ thẳng thứ hai. Khi đã dùng hết
các cây gỗ thẳng rồi, thì các cây gỗ cong chẳng còn chỗ dùng nữa”.
Vật lấy theo loại, người chia theo nhóm, Quản Trọng
kể câu chuyện làm hàng rào ngựa đã nói nên một cách sinh động đạo lý rằng: Dùng
người chính trực là khó nhất.
Người đầu tiên dùng sai rồi, vậy thì người xấu sẽ
tiến cử người xấu, kết quả nhất định là “Tiểu nhân dụng nhi quân tử thoái” (Kẻ
tiểu nhân được trọng dụng thì người quân tử sẽ rút lui).
Đường Thái Tông từng nói: “Chọn quan theo việc,
không được qua loa, dùng một hảo nhân, những hảo nhân khác sẽ đến. Dùng một hoại
nhân, những hoại nhân khác sẽ theo về”.
Do đó, dùng người cần cẩn trọng. Bởi ở một đoàn thể
mà tiểu nhân kết bầy, bậc quân tử sẽ không có chỗ đứng; ở một nơi hội tụ những
bậc quân tử, kẻ tiểu nhân cũng không vui vẻ gì.
Bí quyết thành công của một tổ chức hay quốc gia
chính là bí quyết sử dụng nhân tài. Người xưa đúc kết kinh nghiệm: “Dụng nhân
như dụng mộc”, chọn thanh gỗ đầu tiên, tức người đứng đầu là tối quan trọng, cần
chọn bậc quân tử chính trực hiền năng, như thanh gỗ thẳng. Còn các việc tiếp
theo sẽ trở nên dễ dàng, vì lúc đó người đứng đầu này sẽ tự biết thu xếp, anh
ta sẽ tự tìm những người thích hợp lắp ghép cho mộ máy của mình. Bởi chỉ có
“Người quân tử trọng người quân tử, bậc anh hùng quý bậc anh hùng”.
Hiện nay nhiều tổ chức, doanh nghiệp than phiền rằng
không tìm được nhân tài, phải thuê nhân tài nước ngoài mà vẫn không ưng ý. Kỳ
thực nước ta là nơi địa linh nhân kiệt, “tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau, nhưng
hào kiệt đời nào cũng có”. Vấn đề chính là chưa biết phát hiện và sử dụng nhân
tài.
Nhân vô thập toàn, nếu quá cầu toàn trách bị thì
đúng là khó mà tìm được nhân tài hoàn hảo. Nghệ thuật dùng người nằm ở chỗ biết
dùng sở trường của người ta đúng việc, đúng chỗ. Con người không ai không có
tài năng riêng, tài năng không cái nào là không có chỗ sử dụng. Sử dụng sở trường
của người ta, đúng việc đúng chỗ, chính là nghệ thuật dùng người. Thế mới gọi
là:
Tuấn mã vượt hiểm nguy,
Cày ruộng chẳng bằng trâu.
Xe lớn chở vật nặng,
Qua sông chẳng bằng thuyền.
Lấy sở đoản dụng nhân,
Kẻ trí cũng vô mưu,
Dùng người nên thích hợp,
Cẩn trọng chớ khắc cầu.
Bất kỳ ai cũng có sở trường sở đoản, dùng người biết
bỏ sở đoản, chọn sở trường thì ắt sẽ thành công.
-ST-