GIẢNG CHÚ ĐẠI BI (NGÀY THỨ 6)
21. Ca ra đế
Ca ra đế dịch là “Bi giả” là người có lòng từ bi rộng
lớn, thường cứu giúp chúng sinh thoát khỏi khổ đau và thất vọng. Người mà có thể
cứu giúp cho chúng sinh vơi bớt khổ đau là một người “đại bi”. Ca ra đế còn có
nghĩa là “tác giả”. Người có thể làm cho đạo nghiệp sinh khởi, giúp cho mọi
chúng sinh đều phát tâm bồ – đề, phát nguyện làm những việc khó làm như hành Bồ
– tát đạo để tiến tới tựu thành Phật quả.
22. Di hê rị
Di hê rị dịch nghĩa là “Thuận giáo”. Khi quí vị
trì tụng đến câu chú này, nghĩa là quí vị tự phát nguyện: “Con nhất quyết thực
hành theo hạnh nguyện của Bồ – tát Quán Thế Âm, sẽ giáo hoá cho tất cả chúng
sanh. Con nguyện nương theo giáo pháp Ngài đã dạy mà tu hành”.
Di hê rị còn có nghĩa là “Y giáo phụng hành”.
Nương theo lời dạy của Bồ – tát Quán Thế Âm cũng như Quán Thế Âm của tự tâm để
thực sự tu trì.
23. Ma ha bồ đề tát đoả
Ma ha có nghĩa là “đại” là to lớn.
Bồ – đề có nghĩa là “giác đạo”, là giác ngộ được đạo
lý chân chính
Tát đoả. Hán dịch là “đại dũng mãnh giả”. Câu này
có nghĩa chư vị Bồ – tát là người phát tâm đại bồ – đề rất dũng mãnh và phát
tâm tu hạnh Bồ đề. Phát bồ đề tâm nghĩa là gieo trồng nhân giác ngộ, tu bồ – đề
hạnh là vun trồng, tưới tẩm cho hạnt giống bồ – đề đã gieo được nảy mầm, rồi mới
mong gặt được quả giác ngộ, tức là quả vị Vô thượng bồ – đề.
Đây là ý nghĩa của câu chú Ma ha Bồ đề tát đoả.
Câu chú này thuyết minh về công hạnh trang nghiêm viên mãn của chư vị Bồ – tát
là do định huệ song tu. Khi Định đã lắng trong thì Huệ cũng được chiếu sáng.
Khi Huệ đã viên mãn, thì Định viên dung. Vì Bồ – tát Quán Thế Âm đã đạt được định
lực viên mãn, nên xuất sinh trí tuệ sáng suốt. Vì Bồ – tát đã đạt được trí tuệ
viên mãn, nên Ngài mới đạt được định lực lắng trong. Không có Định thì chẳng có
Huệ và không có Huệ thì chẳng đạt được Định. Nên gọi định huệ không hai là vậy.
Do nhờ tu tập vô số công hạnh mà Bồ – tát được
trang nghiêm thân tướng nên chư vị không rời bỏ một pháp nào dù nhỏ bé hoặc vô
cùng vi tế. Dù một việc thiện nhỏ nhất, cho đến lớn nhất, chư vị Bồ – tát đều
hoàn tất chu đáo. Nên kinh có dạy”
“Chớ khinh việc thiện nhỏ mà không làm
Chớ xem thường việc ác nhỏ mà không tránh”.
Các vị Bồ – tát thường siêng năng làm các điều thiện
và dứt khoát từ bỏ các việc ác, chư vị phát bồ – đề tâm và đạt được quả vị giác
ngộ Vô thượng bồ – đề. Chư vị trang nghiêm pháp thân bằng vô số công hạnh. Chư
vị phát đại bi tâm, thực hành đại pháp vô duyên từ tuỳ theo tâm lượng của chúng
sinh mà làm Phật sự. Nhưng chính các vị Bồ – tát, tự bản tánh và bản thể của
các Ngài không hề gợn một mảy may tướng trạng của chúng sinh tâm. Các Ngài tự
thấy mình và toàn thể chúng sinh có đồng một thể tánh, không hề phân hai. Các
Ngài không chỉ chịu khổ cho riêng mình, mà ước nguyện giúp cho chúng sinh thoát
khỏi mọi khổ luỵ. Dù các Ngài chuyển hoá tất cả mọi sự thống khổ cho chúng sinh
mà không hề dính mắc chút nào vào việc mình có độ thoát cho chúng sinh. Các
Ngài không bao giờ tự cho rằng:
“Tôi đã cứu độ cho anh rồi, nay anh phải cám ơn
tôi. Tôi đã giúp anh thoát khỏi mọi phiền não, anh phải tỏ ra biết ơn tôi”.
Chính vì chư vị Bồ – tát không có tâm niệm như vậy,
nên các Ngài mới có thể ứng hiện ba mươi hai thân tướng, để kịp thời đáp ứng mọi
tâm nguyện của mọi loài chúng sinh. Chẳng hạn như cần ứng hiện thân Phật để độ
thoát chúng sinh, thì chư vị Bồ – tát liến ứng hiện thân Phật để giảng dạy giáo
pháp cho chúng sinh khiến họ được giải thoát. Nếu cần thiết hiện thân Bích Chi
Phật, thì các Ngài liền ứng hiện thân Bích Chi Phật để giáo hoá chúng sinh,
giúp họ được giải thoát. Cũng như vậy, các Ngài có thể ứng hiện thân A la hán,
vua chúa… để giúp cho chúng sinh được độ thoát. Chư vị Bồ – tát có khả năng hóa
hiện thành ba mươi hai ứng thân để cứu độ các loài chúng sinh. Các Ngài cũng có
được mười bốn pháp vô uý và bốn pháp bất khả tư nghì. Đó là bốn loại thần thông
diệu dụng không thể nghĩ bàn. Các Ngài đã chứng đạt được quả vị chân thật viên
thông, đã thành tựu quả vị Vô thượng bồ – đề. Đó là sự thành tựu quả vị của Bồ
– tát Quán Thế Âm.
24. Tát bà tát bà
Tát bà tát bà. Hán dịch là “nhất thiết lợi lạc”.
Câu chú này bao hàm cả Bảo thủ nhãn ấn pháp, nghĩa là mang đến mọi thứ lợi lạc
cho mọi người.
Bằng cách hành trì ấn pháp này, quí vị có khả năng
đem sự an vui lợi lạc đến cho hết thảy mọi loài chúng sinh. Thiên vương, Diêm
vương, Quỷ vương đều chấp hành theo người trì tụng ấn chú này. Quí vị bảo họ:
“Hãy thả tội nhân này ra” thì Diêm vương liền tức khắc thả ra liền. Vì sao vậy?
Vì quí vị đã có được Bảo ấn này.
Bảo ấn này cũng như ấn của vua vậy. Trên chiếu thư
có ngọc ấn của vua thì khắp thiên hạ, ai có trách nhiệm gì cũng phải tuân theo
chiếu thư mà thi hành, không ai dám chống lại. Với Bảo ấn, quí vị có thể làm lợi
lạc, an vui cho mọi loài chúng sinh. Quí vị có thể chỉ bảo cho họ biết sự lợi lạc
để phát nguyện hành trì. Và sẽ đạt được sự an lành. Vì vậy nên gọi là “Nhất thiết
lợi lạc”.
Người Trung Hoa đều biết có một vị Tiên, biết sử dụng
một ấn chú gọi là “Phiên thiên ấn”. Người con của Quảng Thành vương cũng có một
phiên thiên ấn. Chính là ấn này vậy. Đạo Lão gọi là “Phiên thiên ấn”. Bồ – tát
Quán Thế Âm gọi là “Bảo ấn”.
Nếu quí vị dụng công hành trì thì nhất định sẽ
thành tựu Bảo ấn này. Khi thành tựu rồi, nếu có người vừa mới chết hoặc sắp chết,
quí vị chỉ cần trì ấn này vào một tờ giấy, và viết vài dòng cho Diêm vương:
“Hãy tha cho người này sống lại ngay. Hãy tha cho anh ta trở về dương gian”.
Diêm vương không dám từ chối. Diệu dụng của Bảo ấn có thể giúp cho người chết sống
lại. Nhưng để sử dụng được Bảo ấn này, trước hết quí vị phải thành tựu công phu
tu tập đã. Nếu công phu chưa thành tựu thì chẳng có kết quả gì.
Thế nào nghĩa là thành tựu công phu tu hành? Cũng
giống như đi học. Trước hết, quí vị phải vào tiểu học, rồi lên trung học, rồi
thi vào đại học. Rồi cuối cùng có thể được học vị Tiến sĩ.
Tu tập để thành tựu Bảo ấn này cũng như đạt được học
vị Tiến sĩ vậy. Nhưng tạm ví dụ vậy thôi, chứ Bảo ấn này không có gì so sánh được.
Tát bà tát bà nghĩa là “lợi lạc cho tất cả mọi
loài chúng sinh”. Quí vị thấy sự diệu dụng vô biên đến như thế. Nên gọi ấn này
là Bảo ấn. Nếu quí vị muốn sử dụng được Bảo ấn này thì phải công phu tu trì qua
cả bốn mươi hai thủ nhãn. Tát bà tát bà chỉ là một trong bốn mươi hai ấn pháp ấy
mà thôi.
Có người nghe tôi giảng như vậy sẽ khỏi nghĩ rằng:
“Ta sẽ tu tập Bảo ấn này ngay để bất kỳ lúc nào có người sắp chết, ta sẽ sử dụng
ấn này, ra lệnh cho Diêm vương không được bắt người ấy chết”. Quí vị cứ thực
hành, quí vị có thể giúp người kia khỏi chết, như ng đến khi quí vị phải chết,
thì chẳng có người nào giúp quí vị thoát khỏi chết bằng Bảo ấn này cả.
Tôi đã có dịp sử dụng ấn này hai lần. Một lần ở
Mãn Châu và một lần ở Hương Cảng. Lần ở Mãn Châu là trường hợp cứu một người sắp
chết. Người này chắc chắn sẽ chết nếu tôi không sử dụng Bảo ấn này. Vào một chiều
trời mưa ngày 18 tháng 4 âm lịch. Một người tên là Cao Đức Phúc đến chùa Tam
Duyên, nơi tôi đang ngụ. Anh ta quỳ trước tượng Phật, cầm một cây dao bọc trong
giấy báo, chuẩn bị sẵn sàng chặt tay để cúng dường chư Phật. Quí vị nghĩ sao?
Anh ta khôn ngoan hay không? Dĩ nhiên là quá ngu dại. Tuy nhiên sự ngu dại của
anh ta lại xuất phát từ lòng hiếu đạo. Quí vị biết không. Mẹ anh ta bị bệnh trầm
trọng gần chết. Do vì thường ngày mẹ anh ta nghiện thuốc phiện nặng. Nhưng bệnh
bà quá nặng đến mức hút thuốc phiện cũng không được nữa. Bà ta nằm co quắp, chẳng
ăn uống gì. Đầu lưỡi đã trở sang màu đen, môi miệng nứt nẻ. Bác sĩ Đông, Tây y
đều bó tay, không hy vọng gì còn chữa trị được. Nhưng người con trai của bà
nguyện: “Lạy Bồ – tát rất linh cảm, con nguyện đến chùa Tam Duyên chặt tay cúng
dường chư Phật. Với lòng chí thành, con nguyện cho mẹ con được lành bệnh”.
Ngay khi chàng trai sắp chặt tay, có người nắm tay
anh ta lôi lại đằng sau rồi nói: “Anh làm gì thế, anh không được vào đây mà tự
sát”.
Anh ta trả lời:
– “Tôi chỉ chặt tay cúng dường chư Phật, cầu nguyện
cho mẹ tôi được lành bệnh. Ông đừng cản tôi”.
Chàng trai chống lại, nhưng người kia không để cho
anh ta chặt tay nên liền cho người báo cho Hoà thượng trụ trì biết. Hoà thượng
cũng không biết phải làm sao, Ngài liền phái cư sĩ Lý Cảnh Hoa, người hộ pháp đắc
lực của chùa đi tìm tôi.
Dù lúc ấy, tôi vẫn còn là chú Sa – di. Tôi được
giao nhiệm vụ như là tri sự ở chùa Tam Duyên, chỉ dưới Hoà thượng trụ trì. Tôi
chỉ là một chú tiểu, nhưng không giống như những chú tiểu cùng ăn chung nồi,
cùng ngủ chung chiếu. Tôi thức dậy trước mọi người và ngủ sau tất cả mọi người.
Tôi làm những việc mà không ai muốn làm và chỉ ăn một ngày một bữa trưa, không
ăn phi thời. Tu tập chính là sửa đổi những sai lầm vi tế. Nếu khi chưa chuyển
hoá được những lỗi lầm nhỏ nhặt ấy, có nghĩa là mình còn thiếu năng lực trong
công phu.
Hoà thượng trụ trì giao việc đó cho tôi. Tôi liền
đến bạch Hoà thượng:
– “Phật tử đến cầu Hoà thượng cứu giúp. Nay Hoà
thượng lại giao cho con. Hoà thượng làm cho con thật khó xử”.
Hoà thượng trụ trì bảo:
– “Con hãy đem lòng từ bi mà cứu giúp họ”.
Hoà thượng dạy những lời rất chí lý. Tôi vốn chẳng
ngại khó nhọc, nên khi nghe những lời đó, tôi rất phấn khích, tôi thưa:
– Bạch Hoà thượng, con sẽ đi.
Tôi bảo chàng trai:
– Anh hãy về nhà trước, tôi sẽ theo sau.
Anh ta nói:
– Nhưng thầy chưa biết nhà con?
Tôi đáp:
– Đừng bận tâm về tôi. Hãy cứ về nhà trước.
Lúc ấy là vào khoảng năm giờ chiều, mặt trời vừa xế
bóng. Anh ta đi theo đường lộ chính, còn tôi đi theo đường mòn. Nhà anh ta cách
chùa chừng sáu dặm. Anh ta quá đỗi sửng sốt khi về đến nơi, anh ta đã thấy tôi
ngồi đợi anh trong nhà.
– Bạch thầy, sao mà thầy biết nhà con mà đến sớm
thế?
Tôi nói:
– Có lẽ anh vừa đi vừa chơi, hoặc anh ham xem bóng
đá hay truyền hình gì đó.
Cậu ta đáp:
– Thưa không, con cố hết sức đi thật nhanh để về
nhà.
Tôi nói:
– Có lẽ xe đạp của anh đi không được nhanh như xe
tôi, nên tôi đến trước.
Ngay khi vào thăm bà mẹ, tôi thấy không thể nào cứu
sống bà ta được. Nhưng tôi vẫn quyết định cố gắng hết sức để cứu bà. Tôi dùng Bảo
ấn viết mấy dòng:
“Chàng trai này có tâm nguyện rất trí thành, nguyện
chặt tay cúng dường chư Phật để cứu mẹ sống. Tôi đã ngăn cản anh ta chặt tay. Bằng
mọi cách, xin cho mẹ anh ta được sống”.
Tôi gửi Bảo ấn đi, sáng hôm sau bà ta vốn đã nằm bất
động suốt bảy, tám ngày nay, chợt ngồi dậy gọi con trai bằng tên tục.
– Phúc ơi… Phúc ờ… mẹ đói quá, cho mẹ tí cháo…
Chàng trai suốt bảy, tám ngày nay không nghe mẹ gọi.
Nay cực kỳ vui sướng. Anh ta chạy đến bên giường nói với mẹ:
– Mẹ ơi, mẹ đã nằm liệt giường suốt tám ngày nay.
Nay mẹ khoẻ rồi chứ?
Bà ta trả lời:
– Chẳng biết bao lâu nữa. Mẹ bị rượt chạy trong một
cái hang tối đen thăm thẳm không có ánh sáng mặt trời, mặt trăng ánh sao hay
đèn đuốc gì cả. Mẹ chạy và cứ chạy hết ngày này qua ngày khác để tìm đường về
nhà mình. Mẹ có kêu, nhưng chẳng ai nghe. Cho đến đêm hôm qua, mẹ mới gặp một vị
sư khổ hạnh mang y cà sa đã mòn cũ, vị này đã dẫn mẹ về nhà… Con cho mẹ ăn tí
cháo loãng để cho đỡ đói.
Người con nghe mẹ nói đến vị sư, liền hỏi:
– Nhà sư mẹ gặp dung mạo như thế nào?
Bà đáp:
– Ngài rất cao. Nếu mẹ được gặp lại, mẹ sẽ nhận ra
ngay.
Lúc đó tôi đang nghỉ trên giường. Anh ta liền đến
bên tôi, chỉ cho mẹ và hỏi:
– Có phải vị sư này không?
Bà nhìn tôi chăm chú rồi kêu lên:
– Đúng rồi, chính thầy là người đã đưa mẹ về nhà.
Lúc đó, toàn gia quyến chừng mười người, gồm cả
già trẻ, đều quỳ xuống trước mặt tôi thưa:
– Bạch Thầy, Thầy đã cứu mẹ con sống lại. Nay toàn
gia đình chúng con cầu xin được quy y thọ giới với Thầy. Bất luận nhà chùa có
việc gì, con nguyện đem hết sức mình xin làm công quả, và tuân theo lời chỉ dạy
của Thầy để tu hành.
Về sau, dân cả làng này đều đến chùa xin quy y và
cầu xin tôi chữa bệnh cho họ. Tôi bảo:
– Tôi chỉ có phép chữa bệnh bằng cách đánh đòn.
Quí vị có chịu thì tôi chữa.
Họ đồng ý và tôi phải chữa. Có nghĩa là bắt người
bệnh nằm xuống, đánh một người ba hèo bằng cái chổi tre. Đánh xong, tôi hỏi:
– Đã hết bệnh chưa?
Thật là ngạc nhiên. Họ lành bệnh thật!
Đó là một chuyện phiền phức xảy ra ở Mãn Châu. Lần
thứ 2 tôi dùng Bảo ấn này là ở Hương Cảng. Khi bố của cô Madalena Lew 79 tuổi bị
bệnh. Các vị bói toán đều bảo rằng ông ta chắc chắn sẽ qua đời trong năm nay.
Ông ta đến gặp tôi xin quy y Tam Bảo để cầu nguyện gia hộ cho ông được sống
thêm ít năm nữa.
Ông thưa:
– Bạch Thầy. Xin Thầy giúp cho con được sống thêm
một thời gian nữa.
Tôi bảo:
– Thế là ông chưa muốn chết. Tôi sẽ giúp cho ông sống
thêm 12 năm nữa? Được chưa?
Ông rất mừng vội đáp:
– Thưa vâng, được như thế thật là đại phúc.
Rồi tôi chú nguyện cho ông ta và ông ta được sống
thêm 12 năm nữa.
Tuy nhiên, quí vị không nên dùng ấn pháp này để
giúp cho người ta khỏi chết hoặc là cứu họ sống lại khi họ đã chết rồi. Nếu quí
vị làm như vậy, quí vị trở nên đối đầu với Diêm vương. Lúc ấy Diêm vương sẽ
nói:
– Được rồi. Thầy đã giúp cho người ta khỏi chết,
nay Thầy phải thế mạng.
Đến khi quí vị gặp cơn vô thường; chẳng có ai dùng
Bảo ấn này để giúp được cả. Nếu quí vị nghĩ rằng mình có thể sử dụng Bảo ấn để
cứu mình khỏi chết là quí vị lầm. Diệu dụng của ấn pháp cũng giống như lưỡi
dao, tự nó không thể cắt đứt được chuôi dao của chính nó. Nên khi quí vị gặp bước
đường cùng, thì cũng giống như chuyện vị Bồ – tát bằng đất nung:
Bồ Tát bằng đất nung đi qua biển.
Khó lòng giữ thân được vẹn toàn.
Vậy nên nếu quí vị dù đã thông thạo trong khi sử dụng
ấn pháp này, cũng phải công phu hành trì thêm. Vì lý do này mà tôi ít để ý đến
việc riêng của người khác nữa.
(còn nữa)
Người giảng: Hoà thượng Tuyên Hoá