TA CÓ MÀ KHÔNG BIẾT DÙNG
Ta có mắt, nhưng vì tâm hồn chất chứa nhiều buồn bực nên ta lại luôn
nhìn mọi người không thân thiện và cảnh vật u sầu. Trong khi người mù, họ chỉ ước
ao để được nhìn.
Ta có miệng, nhưng vì trong lòng nhiều bực tức cho nên luôn buông ra
những lời nặng nhẹ người khác. Trong khi người câm, họ chỉ ước ao làm sao để
nói được những lời bày tỏ tình cảm với những người họ quý mến, yêu thương.
Ta có tai, nhưng vì sự khó chịu khi phải nghe những lời nói chân thực
không đẹp lòng nên không muốn nghe. Trong khi người điếc, họ chỉ ước ao để được
nghe và hiểu được mọi người nói.
Ta có tiền, nhưng vì nuông chiều ham muốn của bản thân cho nên thường
tiêu xài phung phí. Trong khi người nghèo, họ chỉ ước ao có được một chén cơm.
Ta có người yêu thương, nhưng vì tính ích kỷ muốn đòi hỏi phải được thỏa
mãn đủ điều. Trong khi người cô đơn, họ chỉ ước ao có được một người để yêu
thương.
Ta có thời gian, nhưng vì có quá nhiều thứ cuốn hút nên không biết
dùng hợp lý cho những điều hữu ích. Trong khi người đang hấp hối, họ chỉ ước ao
để làm sao cho thời gian đi chậm lại.
Ta đang có tất cả, nhưng vì những điều trên khiến ta hay chán nản.
Trong khi người đang khổ cực, họ chỉ ước ao có được một phần nhỏ may mắn của ta
là họ cũng vui rồi.
Bởi vậy làm sao ta có thể sống vui khi mà ta không biết trân trọng mọi
thứ đang có trong cuộc sống.
Đừng than vãn rằng, tại sao cuộc đời ta cứ gặp bất trắc và thất vọng.
Đôi khi những bất hạnh của ta chỉ bằng một hạt cát trong bể khổ của người khác
mà thôi.
Vì vậy, cách sống vui là phải biết trân trọng và tận hưởng những gì
mình đang có. Đừng tham lam và xem thường, nếu không thì ta sẽ mãi mãi khổ vì
những đòi hỏi quá mức của chính mình.
-ST-