LÁ THƯ CHA VIẾT CHO CON
Đây là một lá thư của ông Tôn Vận Tuyền, một chính
khách nổi tiếng của Đài Loan gởi cho các con của ông lúc ông còn sống.
Tôn Vận Tuyền (10/11/1913 - 15/2/2006), là một kỹ
sư, quê ở Bồng Lai, Sơn Tây (Trung Quốc).
Ông là một nhà kinh tế, một chính trị gia Đài
Loan. Ông có công xây dựng mười dự án siêu cấu trúc (như Sân bay quốc tế Tưởng
Giới Thạch, Nhà máy Điện hạt nhân số 1, đường cao tốc quốc gia Tôn Dật Tiên, Viện
nghiên cứu Công nghiệp Quốc gia... Ông còn được coi là một trong những người tạo
ra sự bứt phá về công nghệ và kinh tế ở Đài Loan.
Ngày 24/2/1984 ông bị đột quỵ, sau khi phục hồi chỉ
có thể ngồi trên xe lăn. Ông mất vào tháng 2/2006 tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi.
Không chỉ nổi tiếng với những tác phẩm kinh tế,
chính trị, ông còn được biết đến với bức thư gửi con trai. Trong thư, ông đã gửi
gắm những bài học sâu sắc được nhiều người quan tâm. Bức thư đã được dịch lại bằng
nhiều thứ tiếng và được lan truyền trên mạng xã hội, cũng như trên các diễn đàn
trong thời gian gần đây.
Các con thân
mến,
Đời sống là
vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần nếu được
nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
Dưới đây là
những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :
1. Nếu có
người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ.
Trong cuộc đời
này, không ai có bổn phận phải đối xử tốt với con cả, ngoại trừ cha và mẹ của
các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân
quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng
có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.
2. Không có
người nào mà không thể thay thế được cả; không có vật gì mà nhất thiết phải sở
hữu, bám chặt lấy nó.
Nếu hiểu rõ
được nguyên lý này, thì sau này trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn
cùng đi trọn cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất
trong đời, thì cũng nên hiểu, đó cũng không phải là chuyện trời sập.
3. Đời người
ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phí thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng
quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!
Cho nên, nếu
ta càng biết trân quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời
mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng
cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
4. Trên đời
nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Ái tình chỉ là một cảm xúc nhất thời.
Cảm giác này, tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến thiên, thay đổi.
Nếu người
yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần
trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng đọng, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa
đi. Không nên cứ ôm áp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi lụy vì
thất tình!
5. Tuy có
nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà chẳng có học hành nhiều,
có bằng cấp cao, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không cần học hành nhiều
sẽ thành công.
Kiến thức đạt
được do việc học hành, giáo dục là vũ khí trong tay của mình. Ta có thể lập nên
sự nghiệp với bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có tấc sắt. Nên nhớ
kỹ điều này !
6. Ba không
yêu cầu các con phải phụng dưỡng ba trong nửa quãng đời còn lại của ba sau này.
Ngược lại, ba cũng không thể bao bọc nửa quãng đời sau này của các con. Lúc các
con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc ba đã làm tròn thiên chức của ba.
Sau này, các con có đi xe bus công cộng hay đi ô tô nhà, các con ăn súp vi cá
hay ăn mì gói, đều là trách nhiệm của các con.
7. Các con
có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ
chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT với người khác,
nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử tốt với mình.
Mình đối xử
người ta thế nào, không có nghĩa là người ta sẽ đối xử lại mình như thế ấy. Nếu
không hiểu rõ được điều này, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
8. Trong hai
mươi năm qua, ba tuần nào cũng mua vé số, nhưng vẫn nghèo trắng tay. Điều này,
chứng tỏ muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn mới khá được. Trên thế gian này,
không có cái gì miễn phí cả.
9. Sum hợp
gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp này chúng ta sống
chung với nhau được bao lâu, như thế nào, nên trân quý khoảng thời gian chúng
ta được chung sống với nhau. Kiếp sau, dù ta có thuơng hay không thương, cũng
không có dịp gặp lại nhau đâu.
-ST-