VẤN ĐÁP PHẬT HỌC: DANH
Đức vua
Mi-lan-đà sau khi đảnh lễ Tăng chúng tám mươi ngàn vị cùng với đại đức Na-tiên,
ngồi một nơi phải lẽ, đức vua khởi chuyện:
- Bạch đại đức,
Trẫm muốn đàm luận với ngài vài điều được chăng?
Tỳ kheo
Na-tiên đã quan sát vị vua hữu danh đã từng làm cho các tôn giáo điên đảo từ bấy
lâu nay. Quả thật là không hư truyền, vì ngài chưa từng gặp một người có tướng
mạo phi phàm như thế. Nhưng với thắng dũng, thắng trí và thắng tuệ, ngài cảm thấy
không khó khăn gì khi nhiếp phục đức vua này.
Khi nghe hỏi,
Na-tiên tỳ kheo mỉm cười đáp:
- Tâu đại
vương, ngài cứ hỏi, bần tăng sẽ nghe.
- Bạch đại đức,
trẫm hỏi rồi, ngài hãy nghe đi.
- Tâu đại
vương, bần tăng nghe rồi, ngài hãy nói đi!
- Bạch đại đức,
Trẫm hỏi rồi.
- Tâu đại
vương, bần tăng đáp rồi.
- Ngài đáp
như thế nào?
- Đại vương hỏi
như thế nào?
Chỉ vài câu vấn
đáp khởi đầu, cử tọa thính chúng gồm tám mươi ngàn Tăng chúng, năm trăm tùy
tùng của đức vua cùng với cận sự nam nữ đông đặc bên ngoài giảng đường... đều cảm
thấy thú vị, họ cất tiếng hô "lành thay" vang rền như sấm dội.
Đợi cho không
khí yên lặng, nhà vua hỏi tiếp:
- Bạch đại đức,
ngài tên gì?
- Tâu đại
vương! Bần tăng tên là Na-tiên! Thầy tổ, huynh đệ, pháp hữu của bần tăng cũng gọi
tên bần tăng như thế. Còn cha mẹ của bần tăng không những gọi tên bần tăng là
Na-tiên, mà đôi khi kêu là Viranasena, Surasena hoặc Sihasena! Tuy nhiên, dù gọi
tên gì đi nữa thì nó cũng chỉ là cái tên, cái tên suông, chẳng liên hệ gì đến bần
tăng cả. Cái tên ấy chỉ để mà phân biệt giữa người này và người kia, thế thôi,
chẳng có gì là "tôi" là "của tôi" như ngã chấp và tà kiến
thế gian thường nhận lầm, tâu đại vương được rõ!
Đức vua
Mi-lan-đà ngạc nhiên, đưa tay lên, phân bua với mọi người xung quanh:
- Xin tất cả
các vị hãy làm chứng cho trẫm. Đại đức Na-tiên vừa nói rằng, cái tên Na-tiên là
tên do cha mẹ đặt, các vị đồng phạm hạnh cũng gọi như thế, nhưng chẳng có cái
gì là Na-tiên ở đấy, chẳng có gì là "tôi" và "của tôi" cả.
Mọi người nghe rõ rồi đấy chứ?
Rồi quay sang
tỳ kheo Na-tiên , đức vua phản vấn:
- Bạch đại đức!
Nếu không có cái gọi là "ta" và "của ta" thì những người bố
thí cúng dường y bát, vật thực, thất liêu, chỗ ở, thuốc ngừa bệnh, vật dụng
v.v... thì ai là người thọ nhận tứ sự ấy? Ai trì giới? Ai tham thiền? Ai chứng
ngộ đạo quả và Niết bàn? Từ đó suy ra, những tội ác như sát sanh, trộm cắp, tà
hạnh, nói lời hư dối, uống rượu; cho chí những ngũ nghịch đại tội vô gián địa
ngục, cũng chẳng có ai làm gì cả! Và như vậy thì nghiệp lành, nghiệp ác cũng
không, chẳng có ai tạo tội cả, lành dữ đều không có quả báo. Nếu thế có kẻ giết
chết đại đức họ cũng không phạm tội giết người. Và thầy tiếp dẫn, thầy giáo thọ,
hòa thượng tế độ cho đại đức cũng không có. Các vị đồng phạm hạnh gọi tên đại đức
Na-tiên là gì đó cũng không có luôn. Vậy cái gọi là Na-tiên đó là ai? Mong đại
đức giảng giải cho trẫm. Đại đức nghe rõ rồi đấy chứ.
- Tâu đại
vương! Bần tăng nghe rõ rồi!
- Người nghe
đó có phải là Na-tiên chăng?
- Tâu, không
phải.
- Chẳng có gì
là Na-tiên cả sao?
- Vâng, chính
thế!
- Tóc, lông,
móng, răng da... kia là Na-tiên sao?
- Tâu, đại
vương, không phải.
- Thịt, tủy,
gân, xương là Na-tiên chăng?
- Thưa, không
phải!
- Sắc, thọ,
tưởng, hành, thức là Na-tiên chăng?
- Tâu, Đại
vương, không phải.
- Hay lục
căn: nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý là Na-tiên?
- Tâu, không
phải thế.
- Vậy ngũ uẩn
họp lại là Na-tiên?
- Tâu, cũng
chưa chắc là vậy.
Đến ngang đây
chợt đức vua Mi-lan-đà cất giọng nói lớn:
- Bạch đại đức!
Hồi nãy giờ trẫm đã cặn kẽ hỏi về ba mươi hai thể trược, lục căn, ngũ uẩn
v.v... có phải là Na-tiên chăng, tất thảy đều bị đại đức phủ nhận. Và quả thật,
trẫm cũng công nhận như thế. Vì khi quán tưởng một cách tận tường từng phần được
nêu ra trong câu hỏi, thì chẳng có cái gì được gọi là Na-tiên cả. Thế tại sao,
trước đây khi trẫm hỏi, đại đức bảo đại đức là Na-tiên? Té ra là đại đức nói dối!
Này, năm trăm tùy tùng thân tín của trẫm và tám mươi ngàn Tăng chúng tỳ kheo,
xin quý vị hãy làm chứng cho trẫm đấy nhé!
Đại đức
Na-tiên là một Thánh nhân A-la- hán đắc thần thông và đắc cả 4 tuệ phân tích:
tuệ về nhân, tuệ về quả, tuệ văn tự, ngữ nghĩa, tuệ biện tài, biện luận. Tâm
ngài như đỉnh núi chúa, trí ngài như mặt trời, mặt trăng, lòng từ của ngài bao
la như biển lớn. Do vậy, ngài độ lượng với đức vua Mi-lan-đà như mẹ đối với
con; với tâm nguyện là phải nhiếp phục đức vua, tế độ đức vua, đặt đức vua
trong Chánh đạo; nên dù đức vua có nói gì ngài cũng chỉ ngồi làm thinh và mở rộng
lòng từ.
Để cho ngạo
khí và sự xao động trong tâm trí đức vua yên lắng lại một chút, đại đức Na-tiên
mới chậm rãi nói:
- Tâu đại
vương! Ngài là một bậc đế vương nhiều phước báu và nhiều an vui, tháng ngày sống
trong hạnh phúc cao sang. Nhưng vì tâm cầu đạo, ngài chẳng quản đường xa, đến
đây giữa cơn nắng nóng oi bức nên có lẽ ngọc thể cũng bất an. Lại nữa, từ hoàng
cung đến đây mà sao đại vương không đi bằng xe mà lại đi bằng chân cho mệt?
- Bạch đại đức!
Trẫm đến chùa bằng xe chứ! Chỉ đi bộ từ cổng, nhưng vào giảng đường mới đi bằng
chân không!
- Thế ra đại
vương tới đây bằng xe.
- Vâng, trẫm
đến bằng xe.
Đại đức
Na-tiên giờ cũng làm như cách của vua Mi-lan-đà , phân bua với mọi người:
- Năm trăm
tùy tùng quan chức, thị vệ của đức vua và tám mươi ngàn chư tỳ kheo đại chúng
hãy xác nhận cho: đức vua đã nói rằng ngài đến đây bằng xe!
Rồi quay sang
đức vua, ngài Na-tiên hỏi lại:
- Đại vương bảo
rằng đạivương đến đây bằng xe, đấy là lời nói thật chứ?
- Chắc chắn
là thật.
- Vậy đại
vương hãy nói cho rõ về cái xe ấy! Cái gì gọi là xe? Cái gọng chăng?
- Không phải.
- Hay cái trục,
cái bánh là xe?
- Cũng không
phải.
- Cái thùng, cái
mui là xe chăng?
- Chẳng phải
đâu.
- Hoặc roi,
dây cương là xe?
- Chẳng phải.
- Thế chắc
cái ách, căm xe?
- Không phải
nốt.
- Vậy cái gì
là xe?
Đức vua
Mi-lan-đà im lặng.
Đại đức
Na-tiên cất giọng chậm rãi:
- Tâu đại
vương! Bần tăng đã đưa từng bộ phận một, và hỏi rằng cái gì là xe thì đều bị đại
vương phủ nhận. Mà quả thật, bần tăng cũng thấy vậy, chẳng có cái gì được gọi
là xe trong tất cả các bộ phận chi tiết ấy. Tuy nhiên, đại vương là vị hoàng đế
cao cả, là đấng nhân chủ, là bậc anh minh cai quản một quốc độ mênh mông; quả
thật là không thích đáng khi đạivương nói dối rằng, ngài đến đây bằng xe! Xin tất
cả chư vị và Chư Tăng đại chúng ở đây hãy làm chứng cho!
Mọi người
không ngớt lời tán dương ca ngợi biện tài của đại đức Na-tiên . Riêng năm trăm
người tùy tùng thì cung thỉnh đức vua tìm cách luận thắng đối phương.
Sau một hồi
làm thinh, đức vua Mi-lan-đà nói:
- Đại đức biện
luận hay lắm! Nhưng mà hãy nghe trẫm nói đây! Tất cả những bộ phận chi tiết như
thùng, mui, căm, bánh, trục v.v... nếu nằm riêng lẻ thì không thể gọi là xe,
nhưng chúng kết hợp toàn bộ lại thì giả danh gọi là xe, có phải thế chăng? Vậy
trẫm bảo rằng, trẫm đến đây bằng xe đâu phải lời nói dối?
- Tâu đại
vương! Cũng thế, tất cả những cái gọi là tóc, lông, móng, răng, da, ngũ uẩn, lục
căn... nếu chúng nằm riêng lẻ thì làm sao được gọi là Na-tiên? Nhưng nếu được kết
hợp lại thì giả danh gọi là Na-tiên! Bần tăng nói rằng, bần tăng tên là Na-tiên
thì đâu phải lời nói dối?
Nghe đến đây,
đức vua Mi-lan-đà vô cùng thích thú, hết lòng tán thán đại đức Na-tiên:
- Hay lắm!
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời cái lỗ tai của trẫm rất là hoan hỷ, đại đức có
biết thế chăng?
Cả đại giảng
đường vang lên tiếng "lành thay, lành thay" làm chấn động cả kinh đô
Sàgala.