CUỘC SỐNG ĐÂU PHẢI LÀ CHIẾN TRANH
Người xưa có câu: “Nhường đường đi cho người thì
con đường của mình mới rộng rãi!” Sống trên đời quả thực chỉ mấy chục năm ngắn
ngủi, đâu cần mải ganh đua cao thấp làm gì?
Vào triều đại nhà Thanh những năm vua Khang Hy tại
vị, có một vị đại học sĩ – một chức quan cao cấp thời bấy giờ tên là Trương Anh
rất công minh và hiểu biết.
Một ngày nọ, Trương Anh nhận được lá thư ở quê nhà
gửi đến. Trong thư kể rằng gia đình hiện đang vì ba thước đất làm tường mà phát
sinh tranh chấp với gia đình hàng xóm. Sự việc kéo dài trong thời gian lâu mà vẫn
chưa giải quyết được nên muốn ông sử dụng chức quyền của mình để giải quyết mối
tranh chấp này. Nếu thắng được vụ này thì …
Vừa đọc đến đó, Trương Anh đã phá lên cười thản
nhiên rồi dùng bút viết một phong thư gửi về quê nhà. Trong bức thư, ông ghi
hai câu thơ:
“Thiên lý tu thư chích vi tường, nhượng tha tam
xích hựu hà phương?
Vạn lý trường thành kim do tại, bất kiến đương
niên Tần Thủy Hoàng.”
(Tạm dịch
nghĩa: Từ ngàn dặm gửi thư về chỉ vì một bức tường, nhường họ ba thước có sao
đâu? Vạn Lý Trường Thành còn ở đó mà Tần Thủy Hoàng nay đâu còn.)
Người nhà sau khi tiếp nhận lá thư, hiểu được ý mà
ông muốn nhắn nhủ nên đã chủ động nhường cho hàng xóm ba thước đất. Không ngờ,
người hàng xóm thấy vậy cũng chủ động nhường ra ba thước đất. Cuối cùng hai bên
gia đình đều xây tường lùi vào ba thước và ngõ hẻm đó rộng thành sáu thước.
Câu chuyện “biến chiến tranh thành tơ lụa” này được
lưu truyền cho đến ngày nay.
Khi tấm lòng rộng mở một chút thì phúc phận cũng sẽ
nhiều.
Giữa người với người, nếu như có thể hiểu nhau nhiều
hơn một chút thì hiểu lầm sẽ không còn.
Giữa tâm với tâm, nếu như có thể bao dung nhiều
hơn một chút thì phân tranh sẽ ít đi.
Đừng chỉ dùng ánh mắt của mình để đi nhìn nhận người
khác, bình luận người khác hay phán đoán một sự việc đúng sai.
Đừng quá truy cầu người khác phải có cùng quan điểm
giống mình và cũng đừng bắt buộc người khác phải hoàn toàn hiểu mình.
Mỗi người đều có riêng một tính cách và một quan
điểm của bản thân mình. Bởi vì con người thường luôn đề quan bản thân, xem trọng
bản thân nên mới suy tính thiệt hơn, mới lo cái được, cái mất và cần người khác
lý giải mình. Kỳ thực, xem nhẹ mình một chút, đề cao người khác một chút thì
tâm mới vui vẻ, khoái hoạt.
Người mà có tư tâm càng nhiều thì khoái hoạt còn
được bao nhiêu?
Người nhường nhịn không phải là người thua cuộc,
cũng không phải là người nhu nhược hèn yếu mà là người hiểu được tôn trọng, biết
tiến biết lui, “lùi một bước biển rộng trời cao”. Đó là một loại nhân cách, một
loại trí tuệ cao và là một loại hàm dưỡng!
Người biết nhượng bộ là người đáng quý! Họ biết
buông bỏ ý kiến, quan điểm, lợi ích cá nhân của mình đúng lúc mà mở đường cho
người khác. Buông bỏ được không phải thua mà là thắng được lòng người!
Khi bạn sống nhiều một chút bình thản, nhiều một
chút ấm áp thì cuộc sống mới có nhiều ánh nắng mặt trời chiếu rọi!
-ST-

