TINH HOA GIÁO DỤC 25 (PHẦN 2)
BƯỚC NGOẶT
TUỔI DẬY THÌ, BIẾN CÁ CHÉP HÓA RỒNG
II. ĐỒNG
HÀNH - KẾT NỐI - THƯỞNG PHẠT TRONG HÀNH VI
Độ tuổi từ 15 đến 21, là giai đoạn mà các em có
khát khao thể hiện cảm xúc của mình một cách mạnh mẽ, khi độc lập tiếp xúc với
thế giới bên ngoài. Các em sẽ có những chuyển biến lớn lao về nội tâm, cũng như
sự thay đổi tâm lý rõ ràng, từ đó dẫn đến nhu cầu muốn được chia sẻ, lắng nghe
và tâm sự để tìm kiếm sự thấu cảm.
Nhưng ít đứa trẻ nào chịu chia sẻ với bố mẹ, thay
vào đó chúng thường hướng ra bên ngoài, tìm kiếm những mối quan hệ từ bạn bè,
người yêu để đi qua chặng đường này. Tại sao trẻ lại không chọn bạn, người gần
gũi và yêu thương chúng hết mực? Nguyên nhân là từ nhỏ bạn đã không hiểu trẻ,
chưa tạo ra được sự kết nối cần thiết với trẻ, thường hay trừng phạt, la mắng,
thật không giống một nơi để trẻ cảm thấy an toàn và chia sẻ. Do đó, theo một cơ
chế tự nhiên để bảo tồn năng lượng của mình, đứa trẻ sẽ ngừng kết nối với bạn
và chúng đóng trái tim lại.
Làm thế nào để không chỉ với vai trò làm bố mẹ, mà
còn trở thành người bạn thân thiết, là người quân sư, không những đồng hành khi
các con bước vào tuổi dậy thì mà còn trên chặng đường dài phía trước?
Chúng ta hãy cùng nhau đi tìm lời giải cho vấn đề
này.
Một cách tự nhiên sợi dây kết nối của bạn và đứa
trẻ, có tuổi thọ từ lúc trẻ sinh ra cho đến năm lên 10 tuổi. Trong mười năm đó
dù bạn không cố gắng, thậm chí còn có thể gây tổn thương đến các em, nhưng đứa
trẻ vẫn không giống như sẽ xa rời tầm tay bạn. Nhưng sau năm 10 tuổi, sự kết nối
này có còn được duy trì hay không nó phụ thuộc vào bạn, cần có những tác động
nhất định để thấu hiểu nhau hơn, nếu không sợi dây kết nối tự nhiên giữa bạn và
trẻ sẽ bị cắt đứt.
Ai ai cũng muốn sự kết nối đó lâu hơn thế, đặc biệt
trong giai đoạn con trẻ bước vào tuổi dậy thì. Muốn được như vậy thật không có
cách nào khác là bạn cần biết cách chủ động tương tác để gần gũi với trẻ.
Ngay từ lúc trẻ còn nhỏ bạn cần hoàn thành vai trò
làm bố mẹ của mình, như là dành thời gian chơi với con, tôn trọng, thường xuyên
trò chuyện, tương tác cùng con,... Lúc đó sự kết nối giữa bạn và trẻ sẽ bắt đầu
hình thành rõ ràng, nhưng lúc này vẫn chưa phải đã thực sự khăng khít và sâu sắc.
Sự kết nối có dài lâu hay ngay lập tức mất đi, phụ
thuộc vào cách xử lý các tình huống bạn gặp phải với trẻ trong đời sống hằng
ngày mà bạn cho đó là những hành vi sai trái, hư hỏng, xấu xa. Nếu ngay lần đầu,
lúc trẻ bộc bạch một vài hành vi xấu hoặc bạn phát hiện được một hành động chưa
tốt của con, mà bạn phản ứng thái quá. Bạn hét lên, trừng phạt, thậm chí đánh
trẻ, thì chắc chắn một điều rằng từ đó trở về sau chúng sẽ không bao giờ tin tưởng
và chia sẻ với bạn thêm điều gì nữa, dù điều đó có tốt hay xấu. Đứa trẻ sẽ đóng
trái tim lại, ngừng kết nối với bạn.
Cho nên cần có cách xử lý phù hợp để làm sao ngay
từ đầu, khi con gây ra những hành vi chưa tốt, bạn cần kịp thời chỉnh sửa lại
cho con về hành vi đúng, ngay thẳng, chân chính nhưng vẫn giữ được tình cảm, sự
cởi mở, kết nối con tim với trẻ. Cho nên, dưới đây là cách xử lý tình huống để
có thể mang lại được kết quả như vậy.
Khi nhận được thông tin mà bạn quy ước là hành vi
sai trái, hư hỏng, xấu xa, với cách truyền thống dễ dàng nhận thấy ở các bố mẹ
chỉ biết yêu thương con họ sẽ áp đặt thưởng phạt để hy vọng mình có thể mua chuộc
hoặc đe dọa sửa chữa, thay đổi được hành vi của trẻ. Mặt dù đã tiếp cận nhiều
phương pháp xử lý thưởng phạt khác nhau, nhưng tôi vẫn chưa thật sự thấy thỏa
mãn cho đến khi biết được hình thức “thưởng phạt trong hành vi.”
Đây là hình thức kỷ luật thuận tự nhiên, mà ở đó bạn
giúp đứa trẻ hiểu được thưởng phạt đã có ngay trong chính hành vi mình đã làm.
Chẳng hạn, “hình phạt” cho việc ăn nhiều sẽ là bội thực, không ăn sẽ đói, ăn vừa
đủ thì cơ thể sẽ dễ chịu, phát triển ổn định. Chăm học sẽ có hiểu biết và sự
“trừng phạt” của lười học là ngu dốt. Ít ra ngoài thiên nhiên, lười vận động
thì cơ thể sẽ yếu đuối, dễ suy nhược, vận động thái quá thì cơ thể sẽ bị kiệt sức,
tổn thương. Vận động vừa phải cơ thể khỏe mạnh, hình thể đẹp. Hình phạt cho người
nói mà không giữ chữ tín là không ai tin, bị người khác xem thường, còn phần
thưởng của người nói lời chân thực thì được mọi người tin tưởng. Tóm lại, trong
mỗi một hành động, việc làm tốt đã có sẵn phần thưởng, làm việc xấu, gieo nhân
xấu cũng đã đi kèm theo “hình phạt” tương ứng.
Người lớn chúng ta không cần thưởng thêm hoặc phạt
nặng, hay đặt cảm xúc của mình vào xử lý hành vi của trẻ. Mà cần giải thích cho
các em hiểu được phần thưởng hay hình phạt đã có sẵn trong hành vi của chúng, để
đứa trẻ tự ý thức và điều chỉnh hành động của mình sao cho hợp lý. Dưới đây là
hai tình huống, tôi đã áp dụng trực tiếp hình thức thưởng phạt trong hành vi vào
đời sống hằng ngày.
Có lần phát hiện Vũ, một cậu bé 8 tuổi lấy trộm tiền,
tôi đã mất nhiều giờ để điều tra sự việc, mọi sự nghi vấn dần dần tập trung vào
Vũ. Lúc đó trông cháu khá sợ hãi và lo lắng, bằng tất cả tình yêu thương, sự
tôn trọng và kiên nhẫn tôi nói: “Con cứ nói sự thật, nói tất cả sự thật con đã
lấy tiền của cậu như thế nào, tiêu nó ra sao. Con biết mà đúng không, cậu không
như mẹ con, cậu sẽ không đánh hay la mắng con dù chỉ một lời.”
Sau một lúc tôi thuyết phục, cảm nhận được sự an
toàn, tin rằng mình sẽ không bị trừng phạt, Vũ đã thừa nhận hành vi của mình. Bạn
có thể hiểu rằng lúc đó tôi như muốn phát điên lên với đứa cháu mình, chỉ mong
tóm được “hung thủ” và cho nó một trận ra trò. Vì từ sáng cho đến trưa và thậm
chí cách đó vài phút cháu đã nhiều lần dựng chuyện nói dối, chối bỏ hành vi của
mình. Để không bộc phát cảm xúc nhất thời như vậy, tôi quay mặt sang chỗ khác,
hít một hơi thật sâu điều hòa lại cảm xúc rồi nói: “Con đã lấy trộm tiền của cậu,
chuyện này chẳng hay chút nào. Cậu thực sự rất tức giận vì hành vi này của
con”. Đó là cách tôi đã tự chủ bản thân, trước hết làm chủ cảm xúc của mình,
sau đó chia sẻ cảm xúc của mình cho trẻ biết, chứ không phải dội hết tất cả những
cảm xúc tiêu cực được đẩy lên cao trào xuống đứa trẻ.
Rồi tôi nhìn thẳng vào mắt Vũ, chậm rãi đặt những
câu hỏi để cháu tự chất vấn bản thân: “Nếu con có một món đồ nào đó mà mình
thích, nhưng bị người khác lấy mất đi thì con cảm thấy thế nào?... Con trộm tiền
của cậu con tiêu như vậy con thấy được không?... Nếu con cứ tiếp tục hành vi
này con sẽ ra sao mọi người sẽ còn tin tưởng con không?... Con muốn sống trong
một thế giới của sự chân thành hay đầy rẫy sự dối trá, trộm cắp?... ”. Sau đó
tôi cố tình rời khỏi phòng khoảng hai phút để cho Vũ cảm nhận được không khí
khó chịu, tự lắng nghe tiếng nói lương tâm của mình, rồi quay trở lại.
Cuối cùng tôi để cho Vũ nói lên cảm nhận, suy nghĩ
của mình cũng như nói lên hy vọng và khẳng định quan điểm của tôi đối với Vũ:
“Con là đứa trẻ tốt, Cậu hoàn toàn tin tưởng điều đó, chỉ có hành vi đó là chưa
đúng mà thôi. Cậu tin sau chuyện này con sẽ rút ra được bài học cho bản thân”,
sau đó tôi đã giải quyết vấn đề như sau.
Tiền Vũ lấy trộm đã tiêu sạch, không có cách nào lấy
lại được, nhưng không thể vì thế mà không chịu trách nhiệm về hành vi của mình,
nên tôi và Vũ cùng đi đến thống nhất là cháu cần làm vài việc để trả nợ. Thứ
hai, khi Vũ lấy tiền, cũng có một phần lỗi của tôi, do tôi để tiền trên bàn lại
không bỏ trong ví, khơi gợi lòng tham cho người khác khởi lên. Nên từ đó tôi để
tiền cẩn thận hơn, cũng như nhắc nhở mọi người trong nhà chú ý điều này. Thứ
ba, Vũ đang tuổi lớn, bắt đầu tiếp xúc với thế giới, bạn bè nhiều hơn, nhiều hoạt
động cần có tiền, nên tôi chủ động tạo cơ hội cho Vũ làm vài việc vừa với sức lực
và sở thích của cháu để kiếm tiền tiêu vặt. Thứ tư, tôi đã tức giận khi Vũ lấy
tiền nhưng tôi cũng hết sức cảm thông cho Vũ, bởi vì tôi biết nguyên nhân chính
dẫn đến cháu trộm tiền là do mẹ của cháu. Lúc mới chỉ hai, ba tuổi đã vô thức
chứng kiến một hình mẫu không tốt từ mẹ. Mẹ Vũ trong sinh hoạt gia đình rất tùy
tiện, không có thói quen tôn trọng đồ của người khác, thích lấy gì thì lấy,
thích dùng đồ của ai thì dùng. Tôi đã nhiều lần cảnh báo nhưng chị ấy không
nghe và Vũ đã vô thức học những điều không tốt từ mẹ ngay từ lúc nhỏ. Nên lúc kỷ
luật Vũ tôi đã tác động mạnh vào ý thức, khơi dậy nên lương tâm của cháu. Đồng
thời, sau khi giải quyết xong với Vũ thì người thực sự cần nói chuyện, cần phải
kỷ luật đó chính là mẹ cháu, nơi khởi nguồn của nguyên nhân.
Tình huống thứ hai, Ngân là cô bé bảy tuổi. Có lần
thấy Ngân đánh em, tôi gọi cháu vào nói: “Em chơi cùng con, cười cùng con, ăn
cùng con, ngủ cùng con. Con và em rất thân thiết yêu thương nhau. Vậy mà giờ con
đánh em, làm em đau để em đứng khóc nước mắt chảy dài thế kia. Con nhìn xem,
con cảm thấy thế nào?”. Nghe vậy Ngân gục đầu xuống tỏ ra buồn và hối lỗi.
Tôi hỏi tiếp: “Con đánh em vậy có nên không?”
“Vì con nói mà em không nghe”, Ngân giải thích.
Tôi nói: “Con nói em không nghe nên con đánh. Thế
sau này có chuyện gì nói không được là con đều đánh người để giải quyết vấn đề
à. Cậu có khi nào đánh con để giải quyết chuyện gì đó hay không… Con nghĩ lần
sau gặp chuyện như vậy nữa thì mình nên làm thế nào cho tốt?”. Sau đó tôi cùng
cháu đưa ra giải pháp xử lý hiệu quả hơn cho lần sau.
Cần nhắc lại câu nói của cháu “Vì con nói mà em
không nghe”, nên Ngân đã đánh em. Điều này có nghĩa rằng, Ngân vô thức học được
hành vi khuôn mẫu tiêu cực từ người lớn, ở đây là mẹ của em. Trong đời sống hằng
ngày mẹ bé hay đưa ra mệnh lệnh một chiều, cũng mặc nhiên coi lời nói của mình
là đúng và muốn các con nghe theo. Còn bé không phải lúc nào cũng muốn nghe
theo lời mẹ, nhưng đối với một người mẹ thiếu năng lực lại thừa quyền lực như vậy
thì những lúc con không nghe lời hay làm gì trái ý, người mẹ lại quát tháo, nạt
nộ, không ngần ngại đánh đòn để con phải nghe lời. Hành vi tiêu cực đó đã được
Ngân ghi lại trong vô thức, nên khi kỷ luật cháu tôi tác động vào tiếng nói
lương tâm của Ngân để khơi dậy lên những giá trị tốt đẹp của cháu vẫn còn chưa
bị dập tắt. Quan trọng hơn nữa cần phải tác động đến người mẹ, thay đổi được mẹ
cháu thì mới giải quyết được gốc rễ của vấn đề. Còn nếu chỉ xử lý triệu chứng
là bé đánh người, mà không tìm ra được nguyên nhân, cái căn cơ xuất phát từ
đâu, vấn đề sẽ không được giải quyết triệt để.
Osho và người bố.
Thời niên thiếu Osho từng có một thỏa thuận với bố
về tính trung thực. Ông nói với bố rằng: “Con muốn làm một thỏa thuận.”
Bố ông bảo: “Về cái gì?”
Ông nói: “Bản thỏa thuận là nếu con nói sự thật, bố
sẽ phải thưởng cho con, không được trừng phạt con. Bởi vì nếu bố trừng phạt con
thế thì lần tới con sẽ không nói sự thật nữa. Bố có thể quyết định. Nếu bố muốn
con nói dối, con có thể nói dối, nếu đó là những gì bố muốn nghe và muốn thưởng.
Nhưng nếu bố sẵn sàng thưởng cho sự thật, thế thì con sẽ chỉ nói sự thật mà
thôi và hãy luôn ghi nhớ, bố không được phép trừng phạt khi con nói thật. Bố phải
hứa bởi vì chỉ sau đó con mới có thể mở lòng với bố trong mọi sự.
Nếu biết sẽ phạt thì con bận tâm nói với bố làm
gì? Mà thật ra bố cũng không nên phạt bất cứ điều gì, trước khi lắng nghe con
nói những điều mình nghĩ. Đừng có mà áp đặt con, nhưng hãy lắng nghe và tôn trọng
lời con nói. Nếu không thì con sẽ không nói gì và lúc ấy bố sẽ đứng ngoài rìa
cuộc đời con mãi mãi.”
Ông ấy nói: “Ta chấp nhận thỏa thuận này.”
Một ngày nọ ông đến chỗ bố và bảo: “Con muốn hút
thuốc lá.”
Ông nói: “ Cái gì?”
Tôi nói: “Bố phải cho tiền con bởi vì con không muốn
ăn trộm. Nếu bố không cho con tiền con sẽ phải đi ăn trộm và bố sẽ phải chịu
trách nhiệm về điều đó. Nếu bố không cho phép con hút, con vẫn sẽ hút nhưng hút
ở nơi mà bố không biết, con sẽ phải giấu. Thế thì đồng nghĩa chính bố đang biến
con thành một kẻ trộm, một kẻ giấu giếm và cũng đồng nghĩa rằng bố không muốn
con trở thành người thành thật. Con thấy rất nhiều người hút thuốc và con muốn
thử nó. Con muốn loại thuốc đắt tiền nhất có thể và con sẽ hút điếu thuốc đầu
tiên trước mặt bố.”
Bố ông nói: “Điều này thật lạ nhưng lời thuyết phục
của con thì rất hợp lý. Nếu ta ngăn cản con, con sẽ phải ăn trộm tiền và rồi vẫn
sẽ hút bằng cách nào đó. Vậy thì suy cho cùng việc cấm của ta chỉ khiến con làm
nhiều hành động tệ hơn. Nhưng việc này quả thật làm ta tổn thương. Ta không muốn
con bắt đầu hút thuốc.”
Ông nói: “Chuyện bố muốn hay không đó không phải
là vấn đề. Có một ham muốn khởi lên trong con khi thấy mọi người hút thuốc. Con
muốn biết liệu việc đó đáng không. Nếu nó đáng thì từ giờ bố sẽ phải chấp nhận
nó, nếu nó không đáng thì con sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện hút thuốc nữa.”
Mặc cho sự phản đối quyết liệt từ những người
trong gia đình, một cách miễn cưỡng - ông được bố đi mua thuốc. Rồi ông hút, rồi
ông ho, nước mắt giàn giụa. Ông không thể thậm chí hút xong một điếu, ông ném
điếu thuốc đi và nói với bố: “Con xong việc với thuốc lá rồi. Từ giờ trở đi bố
không cần lo về nó nữa. Nhưng con muốn bố hiểu một điều rằng con sẽ nói với bố
mọi thứ và con sẽ không cần giấu bố bất cứ điều gì cả. Nếu con phải giấu giếm
gì đó với ngay cả bố của mình, thì trên đời này còn ai con có thể tin tưởng
đây? Con không muốn bất cứ khoảng cách nào giữa bố con.”
Nhìn ông ném điếu thuốc đi và mắt giàn giụa, mắt
người bố cũng bắt đầu ướt, ông nói: “Mọi người đều phản đối nhưng sự chân thành
của con đã thuyết phục ta mua nó. Hãy cứ tiếp tục trung thực với ta như thế, ta
sẽ lắng nghe.”
Mọi trạng thái cảm xúc, khó khăn trong quá trình
tương tác với trẻ nhiều lúc được đẩy lên cao trào, tột đỉnh. Như để thử thách
cái đầu lạnh và trái tim nóng của bạn. Bởi chỉ khi nào cân bằng được hai yếu tố
này bạn mới thực sự biết cách tương tác với trẻ. Bạn cần một cái đầu lạnh để
không bị cảm xúc của bản ngã chi phối, luôn tỉnh táo, bình an, như vậy mới có
thể xử lý được tình huống theo chiều hướng tích cực nhất và một trái tim nóng,
để có thể vô cùng kiên nhẫn, vô cùng khoan dung, vô cùng yêu thương đứa trẻ.
Qua ba tình huống được kể trên, chúng ta có thể
đúc kết ra được một vài giá trị cốt lõi cần nắm vững để thưởng phạt cho hợp lý.
Thứ nhất, mọi tình huống xử lý tốt xấu, đúng sai,
được mất, đều dựa trên căn bản giá trị của tình yêu thương minh triết.
Thứ hai, dù trẻ có bộc bạch cả những chuyện mà
bình thường bạn khó có thể chấp nhận, hay khi bạn bắt gặp những hành vi sai phạm
của trẻ, dù có nghiêm trọng thế nào đi nữa như: “Chúng mang đồ trang sức, trang
điểm mà bạn vô cùng yêu thích ra cho hết bạn bè nó. Chúng lấy đi tất cả tài liệu
mà bạn vất vả cả tháng mới thu thập được để đốt lửa. Chúng làm hỏng chiếc xe mà
bạn yêu thích. Chúng phá nát chiếc điện thoại bạn mới mua, hay quậy tung nhà
lên”. Trước hết hãy cố gắng tự chủ cảm xúc bản thân, điềm tĩnh đón nhận, để tạo
niềm tin cảm giác an toàn cho con trẻ. Như vậy trẻ mới dám chia sẻ, kết nối với
bạn. Muốn làm được như vậy, bạn cần học cách tự chủ cảm xúc để tránh cho mình bị
mất kiểm soát thân tâm trí, trở nên nóng giận và sân si, để những năng lượng
tiêu cực không ảnh hưởng đến cách xử lý tình huống của bạn.
Thứ ba, kết nối, lắng nghe, cho trẻ cơ hội giải
thích tình huống. Không như cách thông thường, bố mẹ không lắng nghe, thậm chí
ngay lập tức la mắng trách phạt con. Tập cách lắng nghe và cố gắng đừng vội
đánh giá, phán xét, nên đặt mình vào vị trí của trẻ để suy nghĩ, hiểu được
nguyên nhân tại sao trẻ lại làm như vậy. Đồng thời cách bạn lắng nghe và cách đặt
câu hỏi trong lúc nói chuyện cần rất tự nhiên trong lời nói, không thể hiện xu
hướng dò hỏi, tra xét. Trẻ em rất nhạy cảm nên sẽ lập tức nhận được và thu mình
lại trước thái độ tra hỏi như bề trên của bạn. Làm được như vậy, đứa trẻ sẽ hiểu
được thông điệp ngầm rằng dù chúng có nói với bạn chuyện gì đi nữa “bạn vẫn
luôn đứng về phía chúng, bạn là đồng minh của nó”, có như thế trẻ mới có niềm
tin, cảm giác an toàn và tin tưởng bạn.
Sau đó bạn cần cho trẻ hiểu rằng, bạn thực sự là
người khoan dung, là người đề cao giá trị của sự thật. Rằng sự thật dù có mất
lòng, nhưng vẫn dễ chịu hơn cái giá mà chúng có thể trả khi nói dối. Và cách
duy nhất để đạt được điều đó chính là sự khoan dung dành cho sự thật, một cách
chân thành. Dù cho sự việc con gây ra có thế nào đi nữa, dù sự thật đó có quá sức
chịu đựng của bạn đi chăng nữa. Có như thế khi đó con cái mới dám kể cho bạn mọi
chuyện, kể cả những điều khó nói nhất. Vì chúng hiểu mình sẽ không bao giờ bị
trừng phạt, thậm chí cũng không bị la mắng, mà thay vào đó chúng sẽ được bạn
giúp đỡ hoặc ít nhất là cũng được lắng nghe một cách chân thành. Những rắc rối
luôn hiện hữu trong cuộc sống của trẻ, chứ không chỉ bắt đầu khi trẻ bước vào
tuổi dậy thì, đó cũng chính là lúc chúng cần đến bố mẹ nhiều nhất. Hãy giúp đứa
trẻ hiểu rằng nói ra sự thật không hề khiến chúng chịu sự trừng phạt nặng, sự
chân thật sẽ luôn được đề cao, hỗ trợ và giúp đỡ.
Thông thường vì quá sợ hãi mà con trẻ sẽ giấu giếm
và không dám nhờ đến sự trợ giúp của người lớn. Sau nhiều cố gắng, nếu bạn
thành công thực hiện được những điều trên thì trẻ sẽ chấp nhận bạn không chỉ với
tư cách là người làm bố mẹ, mà còn là người bạn đồng hành cùng các em trên chặng
đường dài chúng đi. Sự kết nối giữa bạn và con sẽ gần gũi hơn bao giờ hết.
Thứ tư, thành công của thưởng phạt trong hành vi đạt
được là khi có sự gắn kết chặt chẽ, đồng hành giữa người lớn và đứa trẻ.
Biểu hiện của bố mẹ, thầy cô giỏi không hẳn là
luôn có những đứa trẻ ngoan, mà là biết cách xử lý hợp tình hợp lý khi đứa trẻ
có cách ứng xử, hành vi chưa tốt.
Khi bạn trồng cây, nếu xét về chất lượng hạt giống,
điều kiện tự nhiên (nước, ánh sáng, độ ẩm… ) vô cùng tốt, thế nhưng cây lại chậm
lớn hoặc không phát triển. Bạn nghĩ thử xem, nguyên nhân lớn nhất là gì? Có phải
do môi trường đầu tiên mà nó bắt đầu sự sống? - Đất. Bạn có nhận thấy sự tương
đồng ở đây không? Hạt giống là thai nhi trong bụng mẹ, cây là đứa con đã ra đời.
Đất ở đây là môi trường ngoài đầu tiên con được tiếp xúc, đó là bố mẹ, ông bà,
gia đình. Điều quan trọng mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây, sự phát triển của cây phụ
thuộc rất lớn vào mảnh đất nuôi dưỡng nó.
Bởi vậy, khi cây có chiều hướng phát triển không tốt,
việc cần làm là xem lại và cải tạo đất. Cũng tương tự như vậy, khi con có vấn đề
hay khi bạn kỷ luật con về một hành vi nào đó, chính là lúc cần chất vấn lại bản
thân, thành thực với chính mình để đặt câu hỏi rằng: “Vấn đề thực sự xuất phát
từ con hay từ chính mình?”. Không như sự mặc định của nhiều người cho rằng nuôi
dưỡng và giáo dục con là quá trình tương tác một chiều. Điều đó không đúng, ngộ
nhận này sẽ làm bạn gặp nhiều khó khăn, bạn hãy tự vấn lại xem. Bạn đang có rắc
rối gì với con mà chưa giải quyết được không? Thường xuyên xảy ra mâu thuẫn,
hay la mắng, trách phạt, nói con không nghe lời, hay dùng quyền lực ép con phải
làm chuyện này chuyện kia. Bạn không biết xử lý các tình huống, hay làm giúp hoặc
bỏ mặc con, bạn không tin tưởng, không thấu hiểu con, con không tâm sự với bạn…
những biểu hiện đó cho thấy bạn đang bế tắc.
Quá trình nuôi dưỡng và giáo dục con là quá trình
không ngừng đổi mới, học hỏi, hoàn thiện chính bản thân. Bạn muốn giáo dục con
mà bản thân không thể tự giáo dục mình. Muốn thay đổi được con mà không thay đổi
mình. Muốn rèn con mà không rèn mình. Đó là ngụy giáo dục, là thất bại với đặc
ân mà Tạo hóa đã ban tặng cho bạn khi sinh ra một đứa trẻ. Muốn dạy con về điều
gì, trước hết những giá trị đó cần thấm nhuần trong người bạn, muốn thay đổi
con hãy tự thay đổi bản thân, muốn rèn luyện con hãy biết cách rèn luyện chính
mình.
Giáo dục cần thay đổi. Giáo dục phải thay đổi.
Nhưng đầu tiên phải đến từ bố mẹ, thầy cô,… một môi trường đất màu mỡ sợ gì cây
không thể phát triển - cải tạo “đất” là cải tạo con. Chính những người đã thành
tựu mới có thể đưa loài người lên trình độ văn minh cao hơn, đó là di sản cho
muôn đời sau. “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, nếu chỉ hiểu được ý
nhỏ trong câu nói này rằng: “Giáo dục một đứa trẻ thực chất là một quá trình xuất
phát từ bên trong, trước hết đến từ việc tự giáo dục chính mình, đặt việc tu dưỡng
bản thân lên hàng đầu. Ngược lại, tu thân chưa đủ và bản thân cũng chưa thực
sáng suốt mà đã lo giúp người, giúp đời, lo nuôi dạy con, thì đó là hại mình hại
người”, hiểu được như vậy cũng quý lắm rồi.
Nuôi dạy trẻ, là hành trình tự giáo dục lại bản
thân mình.