ĐIỀU GÌ ĐÁNG SỢ TRÊN THẾ GIAN?
Xưa kia có một người hỏi vị thiền
sư: “Thưa thầy, trên đời này cái gì đáng sợ nhất?”. Thiền sư trả lời: “Dục vọng”.
Người kia vẻ mặt vẫn tràn đầy nghi hoặc, vị thiền sư nói tiếp: “Vậy con hãy
nghe ta kể câu chuyện sau đây!”…
Vàng thật là đáng sợ
Có một vị tăng nhân hoảng hốt sợ
hãi chạy từ trong rừng cây ra, vừa đúng lúc gặp hai người bạn tốt đang đi tản bộ
bên bìa rừng. Họ hỏi vị tăng nhân:
“Ông hoảng hốt như thế là vì cái
gì vậy?”.
Vị tăng nhân nói: “Thật là đáng sợ
quá, tôi đã đào thấy một đống vàng ở trong rừng”.
Hai người kia không nhịn được cười
liền nói: “Ông thật là một tên đại ngốc! Đào thấy vàng, một việc tốt như thế mà
ông lại nói thật đáng sợ, thật sự chúng tôi không thể hiểu nổi ông nữa!”.
Thế là họ lại hỏi vị tăng nhân
kia: “Ông đào thấy vàng ở chỗ nào? Hãy nói cho chúng tôi biết đi!”
Vị tăng nhân nói: “Thứ lợi hại
như thế, các ông không sợ sao? Nó sẽ ăn thịt người đấy!”
Hai người kia tất nhiên không
tin, liền đáp trả: “Chúng tôi không sợ. Ông hãy nói cho chúng tôi chỗ tìm ra nó
đi”.
Vị tăng nhân nói: “Bên dưới gốc
cây đầu tiên ở phía Tây của cánh rừng này”.
Hai người bạn lập tức đi tìm địa
điểm đó, quả nhiên phát hiện ra đống vàng kia, một người nói với người còn lại:
“Vị tăng nhân này thật là quá ngu xuẩn! Vàng là thứ mọi người đều khao khát, vậy
mà trong mắt ông ta nó lại trở thành thứ ăn thịt người”.
Người kia cũng gật đầu đồng ý. Thế
là hai người họ thảo luận cách để đem số vàng này về, một người trong đó nói:
“Ban ngày mà mang về thì rất không an toàn, hay là để ban đêm mang về sẽ đỡ
nguy hiểm hơn một chút. Tôi sẽ ở đây trông chừng, anh đi lấy một chút đồ ăn đến
đây, chúng ta sẽ ăn cơm tại đây, sau đó đợi đến lúc trời tối chúng ta sẽ mang
vàng về”.
“Người đàn ông kia bèn làm theo
cách đó, người ở lại trông vàng nghĩ: “Giá như tất cả số vàng này đều là của
mình thì tốt biết bao! Đợi khi anh ta quay lại, mình sẽ dùng gậy gỗ đánh chết
anh ta, thì tất cả số vàng này là của mình rồi!”.
Người đàn ông về nhà lấy cơm cũng
nghĩ: “Mình trở về sẽ ăn no trước, sau đó sẽ cho một ít độc dược vào phần cơm của
anh ta, anh ta chết rồi thì tất cả số vàng đó sẽ là của mình!”.
Kết quả đến lúc anh ta mang cơm
trở lại rừng cây, người đàn ông kia từ phía sau tiến đến cầm cây gậy đánh chết
anh ta và nói: “Bạn thân yêu của tôi, là vàng đã bức bách tôi làm thế”.
Sau đó, anh ta lấy phần cơm và bắt
đầu ăn. Cũng chỉ một lát sau, anh ta cảm thấy rất khó chịu, trong bụng giống
như có lửa đốt vậy, lúc đó anh ta mới biết mình đã bị trúng độc, lúc sắp chết
anh ta đã thốt lên: “Lời tăng nhân nói quả là rất đúng!”.
Điều này thực sự ứng với câu ngạn
ngữ: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi” đều là vì lòng tham gây họa. Chỉ vì
một chữ tiền mà con người sẵn sàng làm hại người khác, làm thương tổn người
khác, giết người hại mệnh… Điều đó chẳng phải làm việc xấu hay sao?
Những việc làm xấu ấy, tất cả đều
xuất phát từ “dục vọng” của con người. Ở đây không ngoài lòng tham lam và sự
ích kỷ, tham vọng muốn chiếm hữu tất cả cho bản thân mình đã đánh đổ cả khái niệm
thiện lương của con người. Kết quả cuối cùng là gì đây, oan oan tương báo, người
làm việc xấu phải nhận đúng cái kết bi thảm.
Đến phút chót, khi con người sắp
từ biệt thế giới hiện tại, mới nhận ra được hành động của mình là sai lầm thì
đã quá muộn màng. Vậy thì chẳng phải hai chữ “dục vọng” là quá nguy hiểm là gì?
Phật và ma quỷ
Có một họa sĩ rất nổi tiếng, ông
ta muốn vẽ tranh về chủ đề Phật và ma quỷ, nhưng mà ông ta không tìm thấy trong
thực tế hình mẫu của hai nhân vật này. Trong đầu ông ta nghĩ thế nào cũng không
thể tưởng tượng ra hình dạng của Phật và ma quỷ, cho nên rất sốt ruột lo lắng.
Thế rồi có một cơ hội rất vô
tình, trong một lần đi chùa bái lễ, họa sỹ đã vô tình phát hiện ra một vị hòa
thượng trông thật Tiên phong Đạo cốt, các loại khí chất trên thân thể vị hòa
thượng kia đã hấp dẫn vị họa sĩ một cách sâu sắc, thế là ông ta liền đi tìm vị
hòa thượng đó, nguyện ý trả cho vị hòa thượng này một số tiền lớn, với điều kiện
là vị hòa thượng sẽ dành một ngày làm mẫu để họa sĩ kia vẽ.
Sau này, tác phẩm của vị họa sĩ
hoàn thành đã gây ra chấn động rất lớn tại địa phương. Họa sĩ nói: “Đó là bức
tranh mà tôi hài lòng nhất, bởi vì vị hòa thượng làm mẫu cho tôi vẽ kia khiến
tôi nghĩ rằng nhất định ông sẽ tu thành một vị Phật, những khí chất thanh tịnh
và thư thái ông mang trên mình có thể gây cảm động đến mỗi người”.
Vị họa sĩ cuối cùng đã thực hiện
lời hứa của mình, trả cho vị hòa thượng kia rất nhiều tiền. Cũng bởi vì bức
tranh này, mọi người đã không gọi ông ta là họa sĩ nữa mà gọi là “Họa Thánh”. Một
thời gian lâu sau, họa sĩ chuẩn bị bắt tay vào vẽ ma quỷ, nhưng điều này lại trở
thành một vấn đề khó khăn cho ông, đi đâu mà tìm được hình dáng của ma quỷ đây?
Ông ta tìm hỏi qua rất nhiều địa phương, tìm rất nhiều người hung ác bên ngoài,
nhưng không có ai thỏa mãn cả.
Cuối cùng, ông ta tìm đến một nhà
tù, vị họa sĩ cực kỳ vui mừng, bởi vì thực sự tìm một người giống ma quỷ quả là
quá khó khăn. Thời điểm mà ông họa sĩ đối mặt với kẻ phạm nhân kia, kẻ phạm
nhân đã ở ngay trước mặt ông ta mà khóc rống lên. Vị họa sĩ thấy vô cùng kỳ lạ,
bèn hỏi phạm nhân kia có chuyện quan trọng gì vậy? Phạm nhân kia nói: “Tại sao
ông lần trước vẽ Phật cũng tìm tôi mà lần này vẽ ma quỷ cũng lại tìm tôi?”.
Vị họa sĩ bị chấn động, ông nhìn
người phạm nhân một cách cẩn thận rồi nói: “Tại sao lại có thể thế được? Lúc
tôi vẽ Phật tôi tìm người kia có khí chất phi phàm, còn ngươi thoạt nhìn đã thấy
ngay là hình tượng ma quỷ rồi, tại sao lại là cùng một người được? Thật là quá
kỳ lạ! Quả thực là khiến cho không ai có thể lý giải nổi”.
Tên phạm nhân kia đau buồn nói:
“Chính là ông đã biến tôi từ Phật thành ma quỷ”. Vị họa sĩ nói: “Ngươi tại sao
lại nói như thế? Ta không có làm gì ngươi cả”.
Phạm nhân nói: “Từ sau khi ông trả
cho tôi tiền, tôi đã ăn tiêu đàng điếm, đi tìm mua vui, mặc sức tiêu xài, phóng
túng dục vọng. Sau này khi đã tiêu hết tiền, mà tôi lại quen với cuộc sống như
vậy rồi, dục vọng đã khởi lên mà không thể vãn hồi được. Thế là tôi đi cướp đoạt
tiền của người khác, còn cả giết người nữa, chỉ cần có thể kiếm được tiền, việc
xấu thế nào tôi cũng có thể làm, kết quả là trở thành như bộ dạng của ngày hôm
nay!”.
Người họa sĩ nghe phạm nhân kia
nói xong, vô cùng bùi ngùi, ông cảm thấy sợ hãi khi mà nhân tính chỉ vì dục vọng
lại có thể chuyển biến con người ta nhanh chóng đến như vậy, con người là yếu ớt
như thế. Thế là ông đau đớn mà đem bút vẽ quẳng đi, từ đó về sau không bao giờ
vẽ tranh nữa.
Con người một khi rơi vào cái bẫy theo đuổi ham muốn hưởng thụ vật chất,
cũng rất dễ dàng đánh mất phương hướng bản thân mình, muốn bứt phá ra là một việc
vô cùng khó khăn, cho nên nhân tính là không thể ở cùng với tham niệm.
Vị thiền sư kể xong mấy câu chuyện,
liền nhắm mắt lại không nói gì, nhưng người hỏi kia đã từ mấy câu chuyện mà có
được giải đáp. Hóa ra cái đáng sợ nhất trên đời này chính là dục vọng của con
người, dục vọng của con người càng nhiều, thì càng thấy chưa đủ, sẽ càng thấy
không sung sướng vui vẻ và sẽ càng ngày càng rời xa thiện niệm, tiến dần tới
đau khổ.
Tiền như gông xiềng, tham lam là
phần mộ, truy danh trục lợi cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, chỉ có tẩy tịnh
đi đủ loại dục vọng trong lòng, buông bỏ lòng tham, quay trở về với bản tính thật
thà lương thiện, mới có thể khám phá ra rằng: “Mọi vinh hoa phú quý trong thế
gian này chỉ như mây khói thoảng qua, suy cho cùng chúng đều là những thứ vô
thường cả”.
-ST-