"NÓI NÊN CHẬM, TÂM NÊN THIỆN" - GIA QUY CỦA GIA TỘC ĐỆ NHẤT TRUNG HOA
Chỉ dựa vào “gia quy thần bí” với
vẻn vẹn 6 chữ, gia tộc này đã trở thành gia tộc hiển hách nhất lịch sử và được
xưng là “Trung Hoa đệ nhất vọng tộc”.
Vương Cát (? - 48 TCN), tự Tử
Dương, người Cao Ngu, Lang Gia thời Tây Hán (nay là Tức Mặc, Sơn Đông), về sau
gia đình ông chuyển đến thôn Nam Nhân làng Đô, huyện Lâm Nghi (nay là Lâm Nghi,
Sơn Đông). Ông tuổi trẻ hiếu học, được chọn làm Hiếu liêm, bổ nhiệm chức Hữu thừa
huyện Nhược Lư, không lâu sau được thăng làm Huyện lệnh Vân Dương.
Vào thời Hán Chiêu Đế, Vương Cát
từ Huyện lệnh Vân Dương được tiến cử thăng làm Trung úy dưới quyền Xương Ấp
Vương. Xương Ấp Vương Lưu Hạ vốn là cháu đích tôn của Hán Vũ Đế, nhưng phụ thân
qua đời sớm, ông mới bốn, năm tuổi đã kế thừa vị trí Xương Ấp Vương của phụ
thân, khi đó các thủ hạ tụ tập thành một nhóm xảo ngôn xu nịnh, tiểu nhân nịnh
nọt. Xương Ấp Vương còn nhỏ tuổi, căn bản không chống lại được sự cám dỗ, cả
ngày chỉ biết hưởng lạc chơi đùa. Vì thế Vương Cát cũng cảm thấy rầu rĩ không
vui, khó mà đoán trước được lần này lên chức là cát hay là hung.
Khi Vương Cát đi nhậm chức, lúc
nghỉ ngơi lại một quán rượu ven đường, gặp được một vị trưởng giả đã chỉ dẫn
cho ông. Vị trưởng giả dặn dò Vương Cát ba chữ "Ngôn nghi mạn" (nói
nên chậm). Vương Cát nghe xong dường như đã ngộ ra điều gì đó, vậy nên nhớ kỹ ở
trong lòng. Khi Vương Cát định bái tạ cảm ơn vị trưởng giả, thì phát hiện không
thấy bóng dáng trưởng giả đâu nữa.
Khi Vương Cát nhậm chức tại Xương
Ấp, làm mọi việc đều cẩn thận suy nghĩ trước sau, nhớ kỹ lời giáo huấn kia của
vị trưởng giả. Tuy nhiên, nhìn thấy Xương Ấp Vương Lưu Hạ tuổi còn trẻ mà trầm
mê trong tửu sắc, lại vui thích săn bắn, hành vi không có tiết chế. Bởi vậy,
Vương Cát không màng đến an nguy của bản thân, dâng sớ cực lực can gián, nhưng
những lời can gián của ông đều không được tiếp nhận.
Xương Ấp Vương Lưu Hạ biết Vương
Cát thật lòng muốn tốt cho mình, nên cũng muốn lấy lễ đối đãi với Vương Cát. Có
một lần ông ta hạ lệnh: "Quả nhân làm việc không tránh khỏi có chỗ không
chu toàn, Trung úy Vương Cát rất trung thành, nhiều lần phụ tá ta sửa đổi. Phái
người ban cho Trung úy năm trăm cân thịt bò, năm thạch rượu, năm bó thịt
khô".
Sau đó, Lưu Hạ lại phóng túng như
cũ, còn Vương Cát vẫn kiên trì nói thẳng khuyên nhủ. Vương Cát mặc dù không thống
trị dân sự, nhưng trong nước không có người nào không tôn kính ông.
Vào năm Nguyên Bình thứ nhất (năm
74 TCN), Hán Chiêu Đế băng hà, Xương Ấp Vương Lưu Hạ được lập làm Hoàng đế.
Vương Cát lại lần nữa dâng sớ khuyên nhủ Lưu Hạ cần kính trọng các đại thần, cần
mẫn trong việc quốc gia đại sự. Do nhiều nguyên nhân, Lưu Hạ tại vị chỉ vẻn vẹn
27 ngày liền bị phế truất, phần lớn các quan lại lúc ông ta làm Xương Ấp Vương
chịu liên lụy cũng bị xử tử hoặc hạ ngục. Còn Vương Cát bởi vì nhiều lần dâng sớ
khuyên ngăn, nên may mắn được miễn tử.
Vào thời Hán Tuyên Đế, Vương Cát
được bổ nhiệm làm bác sĩ, gián đại phu. Ông thấy lúc ấy hoàng thất lãng phí xa
xỉ, dùng người toàn là người thân thích... bèn dâng sớ khuyên Tuyên Đế tuyển chọn
hiền tài, huỷ bỏ chế độ ấm tập, đề xướng tiết kiệm, chất phác, quý tiếc tài lực,
chỉnh đốn việc quản lý quan lại, thuần hậu dân phong, làm cho quốc gia thịnh vượng
phát đạt.
Có một lần, Vương Cát xin nghỉ về
thăm quê hương, đi ngang qua Xương Ấp. Trên đường đi, đột nhiên có một vị trưởng
giả tự xưng là cố nhân ngăn lại, yêu cầu gặp Vương Cát. Vương Cát cho dừng kiệu,
nhận ra người kia chính là vị trưởng giả hơn mười năm trước đã tặng cho mình ba
chữ "Ngôn nghi mạn". Vương Cát đã nhận được lợi ích rất lớn từ ba chữ
"Ngôn nghi mạn" này, bèn xuống kiệu bái tạ vị trưởng giả.
Trưởng giả cười to nói: "Mau
mau đứng lên, lần trước ta đưa ngươi ba chữ 'Ngôn nghi mạn'. Lần này ta lại cho
ngươi ba chữ, bảo đảm ngươi kiếp này bình an vô sự, con cháu thịnh vượng".
Vương Cát nghe xong, liền vội hỏi
trưởng giả là ba chữ gì, mình nhất định sẽ làm được.
Trưởng giả vuốt râu, chậm rãi nói
từng chữ: "Tâm nghi thiện!" (Tâm nên thiện)
Vương Cát được nghe ba chữ này,
không khỏi giật mình toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Bởi vì bản thân mình
có địa vị tương đối hiển hách, có khi cũng đả kích vạch tội những người không
cùng chính kiến với mình, chưa làm được thiện. Sau khi Vương Cát lấy lại tinh
thần, vừa định khấu tạ ơn giáo huấn, đảo mắt nhìn lên, đã không thấy vị trưởng
giả đâu nữa.
Từ đó về sau, Vương Cát kiên trì
"nói nên chậm, tâm nên thiện", khắc cốt ghi tâm, vượt qua các niệm ác
trong lòng, bảo trì thiện niệm, làm quan trung chính liêm khiết, nhân từ khoan
hậu, trở thành bậc danh thần một thời.
"Nói nên chậm, tâm nên thiện"
đã trở thành gia huấn cách ngôn của Vương Cát, được coi như bảo vật gia truyền
đời đời truyền lại. Theo sách sử ghi chép, Vương Cát trở thành thủy tổ của
gia tộc họ Vương ở Lang Gia. Suốt 1700 năm kéo dài từ Đông Hán đến Minh Thanh,
gia tộc này đã bồi dưỡng được 36 Hoàng hậu, 36 Phò mã và 35 Tể tướng (điều này
được ghi chép lại trong “Nhị thập tứ sử”), nhiều người đảm nhiệm các chức vị
quan trọng trong triều đình.
Bởi vì từng thế hệ gia tộc họ
Vương ở Lang Gia đều tuân theo sáu chữ "Nói nên chậm, tâm nên thiện"
mà trở thành gia tộc hiển hách nhất trong lịch sử Trung Quốc, được xưng là
Trung Hoa đệ nhất danh gia vọng tộc.
(Tham khảo tư liệu: "Đông
Hán" của Ban Cố: "Hán thư - Vương Cát truyện")
Trung Nguyên