TÌM HIỂU CÂU NÓI "MẸ TRÒN CON VUÔNG"
Trong tiếng Việt có một câu chúng
ta mới nghe qua thì thấy nó có vẻ khá vô lý và ngộ nghĩnh; đó là câu thành ngữ
“Mẹ tròn con vuông”, hàm ý “Một trường hợp sinh sản tốt đẹp bình thường, cả hai
mẹ con đều khỏe mạnh.
Trong tiếng Việt có một câu chúng
ta mới nghe qua thì thấy nó có vẻ khá vô lý và ngộ nghĩnh; đó là câu thành ngữ
“Mẹ tròn con vuông”, hàm ý “Một trường hợp sinh sản tốt đẹp bình thường, cả hai
mẹ con đều khỏe mạnh. Đứa nhỏ không bị dị tật gì. Một kết quả đúng như người ta
trông đợi.” Câu thành ngữ này nếu đem dịch nguyên văn ra tiếng nước ngoài, nhất
là các ngôn ngữ Tây phương sẽ rất khó truyền đạt được cái ý nghĩa “tốt lành” của
nó đến người nghe. Đơn giản là vì người Tây phương họ không có chung nhiều khái
niệm về văn hóa và triết lý với chúng ta. Đối với họ, “vuông tròn” không mang một
ý nghĩa hảo hợp, nếu không nói là còn không dung nạp được nhau. Về phương diện
kỷ hà học, đó là những hình thể khác hẳn nhau. Nếu đặt cạnh nhau chỉ gợi ra ý
tương phản. Đặt vào nhau không khớp.
Trái lại, trong văn hóa Việt Nam,
hai hình thể đó trong nhiều trường hợp đi đôi, gắn liền với nhau lại biểu thị
cho một sự kết hợp thuận lẽ trời, và cho ra một kết quả tốt lành.
Vì sao vậy? Đương nhiên, điều nghịch
lý đó phải mang một ý nghĩa tích cực có thể giải thích được. Nó phải bắt nguồn
từ những khái niệm cơ bản xuất phát từ trong dân gian; được người đời chấp nhận
như những yếu tố cấu thành tốt đẹp. Cái “thiện căn” ấy khi được kết hợp sẽ cho
ra những thành tố thiện. Thật vậy, sinh hoạt văn hóa Việt ảnh hưởng sâu đậm của
ba tôn giáo lớn hiện hữu từ lâu đời trong đời sống dân chúng. Ảnh hưởng của
“Tam giáo” (Phật, Lão, Khổng) tiềm tàng trong nền nếp sinh hoạt, trong ngôn ngữ
dân gian. Thấm vào da thịt, luân lưu trong huyết quản người Việt chúng ta. Tam
giáo có tiến trình thâm nhập từ hàng ngàn năm. Lý nhân quả trong nhà Phật được
chấp nhận như một tiền đề của nhiều quan niệm sống trong dân gian. Do đó, từ những
nhân tố được thừa nhận là tốt đẹp dẫn đến thành tố tốt lành theo định luật nhân
quả: Cây nào quả nấy, hay cha nào con nấy là điều tất nhiên.
Vậy thì khái niệm vuông tròn dựa
trên cái gì để trở thành các yếu tố “cơ bản thiện” trong triết lý cũng như văn
hóa Việt? Trước hết, tưởng không cần phải đi truy tầm đâu cho xa. Ta hãy lấy
ngay những câu chuyện mô tả sinh hoạt văn hóa để tìm hiểu nguồn gốc những khái
niệm cơ bản này. Chứng cứ đầu tiên có thể rút ra từ câu chuyện bánh chưng bánh
dày. Sự tích mang tính lịch sử này rất nhiều người đã biết. Nó xuất phát từ câu
chuyện một vị Vua Hùng, dòng vua đầu tiên của giống Việt. Câu chuyện kể lại việc
nhà vua “ra đề thi” cho các con để chọn người kế vị. Một trong những người con,
vốn cảnh nhà đạm bạc, không có cao lương mỹ vị để dâng vua cha, nên mới sáng chế
ra hai thứ bánh chưng bánh dày để làm quà dâng cha mẹ. Hai thứ bánh đơn sơ và đầy
tính dân dã ấy đã được nhà vua nhiệt liệt khen ngợi tán thưởng. Và ông hoàng bé
được vua cha truyền ngôi. Dĩ nhiên để được vua cha chấp nhận, ông hoàng con phải
mặc cho hai món bánh đơn sơ ấy một ý nghĩa nào đó mà vua cha nghe chẳng những
“lọt tai” mà còn đồng ý là nó mang một ý nghĩa cao đẹp tuyệt vời mới mong được
thừa nhận và truyền ngôi cho.
Ai cũng biết, bánh chưng có hình
vuông, bánh dày hình tròn. Bánh chưng tượng trưng cho đất, bánh dày tượng trưng
cho trời. Theo quan niệm cổ, từ Đông sang Tây, người ta vẫn tin rằng trái đất
là một phiến phẳng hình vuông. Còn trời là một cái quả tròn rỗng như cái chuông
chụp lên cái phiến đất hình vuông, trong đó vạn vật gồm cả con người sinh sống.
Theo quan niệm đó, khi ta đi bộ hay đi thuyền, nếu cứ đi mãi, có lúc người ta sẽ
tới cùng trời cuối đất và rơi vào khoảng không vô tận. Trời đất là hai khái niệm
đầu tiên về thế giới quan.
Chẳng những thế, trời đất còn
mang ý nghĩa của nguồn gốc sự sống, sinh vật. Những câu nói như “Trời đất sinh
ra ta”, “Ông Trời” vừa nhân cách hóa hai thực thể tự nhiên vừa hàm ý giải thích
nguồn cội con người. Trời là cha, Đất là mẹ. Gặp nguy biến, lúc đau khổ người
ta nghĩ đến hai đấng sinh thành. Họ kêu lên “Trời đất ơi!” Hoặc đôi khi cả Trời
đất lẫn cha mẹ “Trời đất cha mẹ ơi!” Trong vũ trụ quan của người Á Đông, khái
niệm vuông tròn chính là khái niệm về Trời Đất, về Càn Khôn, về Âm Dương. Trong
kiến trúc Đông phương, bao giờ cũng là những đường nét pha trộn giữa Âm và
Dương. Ngoài những đường thẳng cần thiết phải có, bao giờ người ta cũng đưa những
đường cong, những vòng tròn vào, để tạo nên một tổng thể hài hòa giữa Âm và
Dương. Cái mái ngói cong cong, cái cửa sổ tròn. Trong kiến trúc Tây phương ít
khi ta gặp những đường nét tròn như thế. Nhà cửa theo kiến trúc Tây phương phần
lớn có dạng hình hộp là vậy. Dưới thời phong kiến, những đồng tiền kẽm lưu hành
trong triều Nguyễn chẳng hạn có hình dáng mang ý nghĩa của càn khôn. Đồng tiền
kẽm hình tròn, chính giữa có cái lỗ hình vuông, bốn góc có bốn chữ nho nằm bên
mỗi cạnh hình vuông. Cái lỗ vuông là để người ta xỏ dây xâu thành từng xâu khi
cất giữ hoặc mang trong người cho tiện. Mua bán gì thì cởi đầu dây, lấy ra từng
đồng mà chi trả. Khi thiết kế mẫu tiền có thể người ta đã gửi gấm vào hình thể
đồng tiền cái ngụ ý công ơn của triều đình, tức như cha mẹ, đối với thần dân. Quan đã là cha mẹ dân rồi, nói chi vua.
Hoàng hậu được coi là bậc mẫu nghi thiên hạ, và hai tiếng “con dân” chẳng phải
hàm cái ý đó sao? Ngoài ra, cái hình thể vuông tròn còn chứa đựng sự mong muốn
chúc tụng vương triều sẽ trường cửu như trời đất.
Trong mắt một người bình thường không có gì tốt đẹp hoàn hảo hơn cha và mẹ.
Trời đất ngoài khái niệm là cha mẹ, còn mang ý nghĩa lâu bền vĩnh cửu, hoặc rộng
lớn phong phú dồi dào vô kể.
Những câu nói như “Công ơn cha mẹ như trời như biển”. “Sống lâu cùng trời đất”
v.v... Chứng minh điều đó. Trời đất thường đi đôi với nhau, kết hợp thành một
khái niệm thiện, tốt lành, trường cửu. Từ khái niệm “Trời Đất” trở ngược lại
khái niệm “vuông tròn” phải chăng người ta muốn làm cho cái khái niệm trên trở
thành gần gũi với cuộc sống hơn.
Từ khái niệm vuông tròn biểu trưng của Trời Đất, đến khái niệm vuông tròn của
Âm Dương có một sự khác biệt: tròn tượng trưng cho Âm tính, vuông tiêu biểu cho
Dương tính. Điều này sẽ được chứng minh bằng những thí dụ tiếp sau đây. Tuy
nhiên, sự kết hợp hài hòa giữa Âm Dương bao giờ cũng được xem là một kết hợp
thuận tự nhiên. Một kết hợp như thế luôn luôn mang lại kết quả tốt đẹp. Một
khái niệm thiện. Hãy lấy một thí dụ, câu tục ngữ “Đầu tròn gót vuông”. Theo
quan niệm trong Đông y, cơ thể con người ta nửa phần trên, tận cùng bằng cái đầu
mang tính Âm (đầu tròn). Phần dưới tận cùng bằng đôi chân (gót vuông), mang
tính Dương. Khi một người bị bệnh, thày thuốc sờ đầu sờ chân, thấy đầu mát
(Âm), chân ấm (Dương) là thuận Âm Dương, không có gì phải ngại. Nếu ngược lại
là không ổn. Các thày thuốc cũng khuyên nên luôn luôn giữ cho cái đầu mát và
đôi chân ấm thì sẽ được khỏe mạnh.
Chỉ một trong hai cái ấy không tạo được hiệu ứng tương tự. Vuông đứng một
mình chỉ là vuông. Tròn đi một mình chỉ là tròn. Nhưng “vuông tròn” sẽ tạo nên
khái niệm trời đất, Âm Dương hài hòa, mang tính “Thiện”, hảo hợp và trường cửu.
Khi nói “mẹ tròn con vuông” là người ta muốn nói một kết quả tốt đẹp. Chứ mẹ
đâu có tròn. Trong thời gian đang mang bầu thì còn cái bụng tròn. Nhưng sau khi
sanh rồi đâu còn tròn nữa. Còn con thì nhất định không thể vuông được. Trên thực
tế, nếu một sản phụ không may đẻ ra một đứa trẻ có hình dạng thực sự vuông là
điều thậm vô phúc. Cả mẹ lẫn con sẽ trở thành đề tài thời sự ngay.
Thử hình dung ra tình cảnh của hai trường hợp sinh đẻ. Nếu bác sĩ ra báo
cho ông bố bằng câu sau đây: “Bà nhà sanh rồi. Mẹ tròn con vuông. Chúc mừng
ông” thì là bình thường. Nhưng nếu câu nói chỉ thiếu đi một chút xíu thôi. “Xin
báo cho ông rõ. Bà nhà sinh rồi. Đứa trẻ vuông”. Chắc có lẽ ông bố sẽ choáng
váng mặt mày, xỉu liền tại chỗ.
Chẳng hạn như trong câu nói sau đây: “Anh chị tính sao thì tính. Miễn sao mọi
sự vuông tròn là được.” Câu nói hàm ý miễn sao kết quả tốt đẹp, không có gì trục
trặc, điều tiếng là được.
Hãy lấy một câu khác: “Trăm năm tính chuyện vuông tròn” . “Chuyện vuông
tròn” là chuyện lứa đôi, chuyện âm dương kết hợp để tồn tại và tiếp nối dòng
sinh hóa.
Có âm dương, có vợ chồng
Dẫu rằng thiên địa cũng vòng phu thê
Hoặc:
Đấy mà xử ngãi (nghĩa) vuông tròn
Ngàn năm ly biệt vẫn
còn đợi trông (Ca dao)
“Ngãi vuông tròn” là
nghĩa vợ chồng, nghĩa thủy chung.
Đó là chuyện ăn đời ở kiếp với
nhau. Ngoài khái niệm vuông tròn là đất trời, là mẹ cha, là trường cửu. Như
trên đã viết, khái niệm vuông tròn còn là âm dương, nam nữ, vợ chồng. Chỉ khác
một điều là trong sự tích bánh chưng bánh dày, nếu trời có hình ảnh tượng trưng
là tròn, đất có hình vuông. Thì trong quan niệm về hai giới tính nam nữ, đực
cái, âm dương, vuông lại thường tiêu biểu cho nam tính, và tròn tiêu biểu cho nữ
tính.
Phụ nữ thân thể phải tròn trịa,
chứa đựng nhiều đường cong mới đẹp, mới tiêu biểu cho nữ tính. Đàn bà con gái mặt
mũi người ngợm nhiều nét gẫy, nhiều góc vuông quá đương nhiên trông không hấp dẫn
tí nào, chưa nói là rất thô. Một thân thể như thế thường xương nhiều thịt ít. Nếu
không to xương thì cũng quá gầy. Mình hạc cũng được nhưng phải xương mai. Còn
những chỗ khác đặc biệt trời dành riêng cho nữ giới như một thứ vũ khí dùng để
chinh phục nam giới thì dứt khoát là phải tròn. Nếu không phải là một vòng tròn
khép kín như đôi gò bồng đảo, mà trong văn chương có khi được ví von như cặp dừa
xiêm, hai trái bưởi, hoặc trái banh v.v... thì cũng phải là một phần của vòng
tròn. Những đường cong. Chứ không được gẫy. Hãy nhìn những cô người mẫu thì biết.
Cô nào cô nấy ốm tong ốm teo, nhưng ngực và mông thì cứ ngồn ngộn. Còn đối với
các bà các cô bình thường, ai có sẵn, nhưng không nhiều, thì dùng thủ thuật đùn
lên cho cao, mà mắt thiên hạ. Nếu chẳng may không có thì mượn cái ở ngoài đưa
vào cho có. Khi làm như thế chẳng qua họ chỉ muốn khẳng định cái nữ tính của
mình mà thôi. Chẳng có gì khiến các ông phải phàn nàn việc các bà đi đến các mỹ
viện giải phẫu thẩm mỹ..
Khuôn mặt của Thúy Vân trong Đoạn
Trường Tân Thanh: “Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”, cho dẫu không đẹp lắm.
Nhưng phúc hậu. Trong khoa tướng số, phúc hậu cũng là một khía cạnh đẹp của phụ
nữ. Khuôn mặt tròn có thể không đẹp bằng khuôn mặt trái xoan. Nhưng phúc hậu. Vẻ
đẹp của phụ nữ có nhiều loại; đẹp lộng lẫy, đẹp sắc xảo, đẹp phúc hậu. Đẹp phúc
hậu là vẻ đẹp vượng phu ích tử (Chồng con nhờ đó mà phất lên). Muốn biết rành về
chuyện này, phải đọc cụ Vũ Tài Lục. Đàn bà mặt mũi gồ ghề chẳng những không có
vẻ hiền hậu thùy mị, mà còn bị xem như khuôn mặt khắc sát (chồng con). Cho nên
mặc dù Thúy Kiều đẹp hơn em, nhưng Thúy Vân cũng không kém là bao. Ở chỗ: “Kiều
càng sắc xảo mặn mà”. Tuy so với Thúy Vân: “So bề tài sắc lại là phần hơn.” Kiều
đẹp hơn. Vì nàng có nhân dáng của một cô “mô đồ” ngày nay, “Mai cốt cách, tuyết
tinh thần”. Đành rằng thế. Nhưng so ra Thúy Vân không kém chị nhiều lắm. Vì thi
hào đã khẳng định “Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười”.
Ngược lại, nét vuông trên thân thể
đàn ông lại được xem như ưu điểm. Mặt vuông chữ điền là bảnh trai. Đàn ông miệng
vuông là kẻ thét ra quyền uy. Nếu đàn bà mặt mũi thân hình gồ ghề là không tốt
thì ở đàn ông lại là một nét hấp dẫn. Đàn ông không cần có khuôn mặt phúc hậu,
mà cần “gồ ghề”; tức nhiều nét vuông. Từ mặt cho đến vai. Đàn bà mặt tròn, cổ
tròn, đôi gò bồng đảo, mông miếc gì cũng phải tròn trịa thì mới hấp dẫn. Ngược
lại, đàn ông hấp dẫn phải có một bộ ngực vạm vỡ, nhưng khuôn ngực phải vuông, mới
ngầu. Đàn ông mà ngực cũng tròn trịa như đàn bà thì trông bẩn lắm. Đàn ông to
vú chẳng khác gì đàn bà rậm râu. Đó là một chứng trạng cho thấy anh đàn ông
phát triển bất bình thường, cơ thể nhiều chất oestrogen (Kích thích tố nữ). Còn
nếu không, thì cũng là một anh chàng bệu, lười luyện tập. Vai u thịt bắp nếu không
phải ưu điểm tuyệt đối của đàn ông con trai thì nó cũng hứa hẹn anh ta nhiều khả
năng bảo vệ phụ nữ khi cần.
Tả người phụ nữ, các nhà văn thường
cho nàng những đường nét tròn trịa. Nhưng một anh đàn ông tròn trịa rất nhiều
khi chỉ gợi ra cái ý niệm mập béo phì nộn mà thôi.
“Có mực anh tình phụ
son,
Có kẻ đẹp tròn, anh phụ
người duyên”
(Ca dao)
Người Á đông nói chung, người Nhật
nói riêng, họ thấu hiểu được vẻ hấp dẫn của những đường cong nên từ những đường
nét trong kiến trúc, trang trí đến hình dáng các vật dụng họ sử dụng khá nhiều
những đường cong. Chiếc xe hơi của Nhật ngoài ưu điểm máy móc bền, tốt còn một
điểm khác hấp dẫn người mua, nhất là dân châu Á; đó là cái hình dáng thon thả
nhiều đường cong hơn nét gẫy của nó. Ta gọi cái xe, với tiếng “cái” đi trước; hẳn
cũng hàm cái ý giống cái của nó. Cũng có khi xe được gọi là “con” như “con xe”
trong bàn cờ tướng (Thí con chốt, hốt con xe, chẳng hạn). Nhưng khi xe được gọi
với tiếng “con” thì lại khác. Đó là một thứ xe để ra trận đánh nhau. Mà nói đến
trận mạc là nói đến đàn ông con trai, nói đến cái dương tính của nó.
Ngày chưa mất nước, những chiếc
xe hơi đầu tiên lắp ráp ở Việt Nam là chiếc xe La Dalat. Có thể nói người thiết
kế hình dáng chiếc xe kém về khoa thẩm mỹ. Nghe nói công ty gốc là hãng Citroen,
cung cấp máy móc. Còn phần thân xe làm tại Việt Nam. Nhìn chiếc xe La Dalat thấy
không mấy cảm tình, vì cái dáng thô kệch, nhiều nét gẫy tạo ra những góc vuông,
rất ít đường cong của nó.
Ở một khía cạnh khác, tròn còn
mang ý nghĩa là trọn vẹn, đầy đủ.
“Công cha như núi Thái
sơn
Nghĩa mẹ như nước trong
nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính
cha
Cho tròn chữ hiếu mới
là đạo con”
Tròn đây chính là trọn vẹn, đầy đủ.
Làm tròn bổn phận vừa là cách nói trại, vừa hàm cái ý trọn vẹn.
Người viết thủa trước vốn từng có
thời khoác áo lính. Nên tiện đây cũng xin ghi lại những chiêm nghiệm thực tiễn
về những nét gẫy, những hình thể vuông vức góc cạnh tiêu biểu cho tính cách mạnh
mẽ của nam giới. Những vị nào từng xuất thân từ các quân trường đào tạo sĩ quan
như Trường Võ Bị Đà-Lạt, Trường Sĩ quan Hải quân Nha Trang, Trường Thủ Đức
v.v... đều biết. Ở giai đoạn sơ khởi gọi là “Thời kỳ huấn nhục”, hay thời kỳ
“Tân khóa sinh”, tại các quân trường kể trên người ta áp dụng một lề lối sinh
hoạt tạm gọi là “sinh hoạt vuông góc” để đào luyện người thanh niên dân sự trở
thành một người lính với nam tính mạnh mẽ. Trong thời kỳ này, ngoài những huấn
luyện về thể chất, về nghệ thuật lãnh đạo chỉ huy, về đạo đức chiến tranh, người
thanh niên được rèn luyện một cung cách sống “vuông góc”. Đi đứng vuông góc, ngồi
vuông góc. Thậm chí đưa chén cơm lên miệng ăn cũng phải theo một động tác vuông
góc. Mọi sắp xếp trong phòng người Tân khóa sinh, từ gối chăn, áo quần, sách vở
đều phải theo một lề lối chặt chẽ về vuông góc.
Để làm gì vậy? Mục đích của sự
rèn luyện trên chính là để dần dần từng bước biến đổi phong cách ẻo lả yếu ớt của
một con người dân sự trở thành một nhân dáng đàn ông đích thực. Tạo ra những
góc cạnh vuông vức trên thân thể và cả trong tâm hồn người sĩ quan tương lai.
Những phần thân thể bọc đầy mỡ tròn trịa dần dần biến đi để thay vào đó những
đường nét góc cạnh. Chân tay, ngực vai đều trở thành vuông vắn. Cằm bạnh ra (kết
quả của động tác gặp cằm), mái tóc hớt theo kiểu “bàn chải” tạo thành khuôn mặt
vuông chữ điền (tương đối). Những nét vuông đó tạo cho người thanh niên vẻ cứng
cát, mạnh bạo, dứt khoát, đầy dương tính. Những nhân dáng “vuông góc” đó có sức
hút rất mạnh đối với các nhân dáng tròn trịa nhiều đường cong của nữ giới. Âm
dương đối cực hút lẫn nhau.
“Trai khôn tìm vợ chợ
đông,
Gái khôn tìm chồng giữa
chốn ba quân” là thế.
Tóm lại, nếu không hiểu được,
không có được cái nhãn quan tổng hợp của triết lý Đông phương, sẽ khó mà thâm cảm
được cái “khái niệm vuông tròn” trong ngôn ngữ và văn hóa Việt.
Đi từ cái khái niệm sơ khởi về trời
đất, đến quan niệm về Âm dương đối đãi, hàm chứa dung nạp lẫn nhau, sau cùng dẫn
đến một khái niệm rốt ráo về một trật tự tự nhiên. Từ đó khái niệm vuông tròn mới
có thể hàm chứa một sự kết hợp tốt đẹp, đó chính là cái khái niệm “Thiện” đầu
tiên (bổn thiện) vậy.
-ST-