THƯ GỬI THẦY GIÁO
“Xin hãy nhận trách nhiệm trước khi đòi hỏi được tán dương.”
Mối quan hệ hiện tại giữa nhà
giáo và xã hội đã chứng tỏ là mối nguy hiểm.
Mối quan hệ đó là: Xã hội là ông
chủ và nhà giáo thực chất chỉ là những nô lệ.
Xã hội muốn khắc sâu những kiến
thức cũ kĩ, ghen tị cũ kỹ, thù hằn cũ kỹ và những suy nghĩ cũ kỹ từ hàng ngàn
năm trước vào tâm trí mới tinh của những đứa trẻ. Nhà giáo là người được giao
thực hiện nhiệm vụ đó. Thật đáng kinh ngạc khi họ không chỉ làm công việc đó một
cách ngoan ngoãn mà thậm chí họ còn có vẻ rất tự hào nữa.
Tại sao xã hội lại muốn truyền bá
những thứ cũ kĩ? Vì các chính trị gia muốn duy trì quyền lực của mình nên họ cần
xã hội phải giữ nguyên cấu trúc của nó như từ quá khứ.
Nhân loại ngỡ mình đã xóa bỏ được
chế độ nô lệ nhưng không, loài người vẫn là nô lệ: nô lệ cho xã hội theo cách
này cách khác.
Trong quá khứ nô lệ phụ thuộc vào
ông chủ, còn hiện tại xã hội biến người ta thành nô lệ một cách tinh vi hơn. Nó
biến người ta thành nô lệ cho vật chất, cho giáo điều, cho nỗi sợ hãi, cho danh
vọng, quyền lực… Chung quy các chính trị gia luôn muốn con người là nô lệ nên họ
phải duy trì mọi thứ trong xã hội theo những quy ước cũ.
Đây là nỗi hổ thẹn lớn lao cho
các nhà giáo. Điều hổ thẹn là những hủ bại thế kỷ trước mắc phải giờ được truyền
sang thế kỷ này, thông qua các giáo viên, đúng như yêu cầu của xã hội.
Giáo viên được xã hội trọng vọng
vì họ đã hoàn thành công việc của họ một cách xuất sắc. Xã hội bắt mọi người phải
tâng bốc giáo viên, phải trọng vọng giáo viên bởi vì nếu không họ sẽ không chịu
làm công việc này nữa. Đó là lý do người ta nói giáo viên là đáng kính, và mọi
lời khuyên của ông ấy cần phải được nghe. Tại sao? Bởi vì đó là cách duy nhất
xã hội có thể truyền lại toàn bộ mẫu hình niềm tin cho những thế hệ mới – thông
qua những nhà giáo.
Giáo dục đúng nghĩa phải là những
hoạt động giúp phát triển, giúp sáng tạo, giúp người ta hướng đến tương lai.
Nhưng toàn thể giáo dục của chúng ta hiện tại chỉ là hướng vào quá khứ. Hết thảy
học thuyết, ý tưởng và lý tưởng của chúng ta được tạo dựng từ quá khứ. Quá khứ
là cái đã chết và ra đi rồi. Chúng ta đang cố gắng áp đặt những thứ hàng ngàn
năm tuổi lên trí óc của các thế hệ sau. Giáo viên được làm cho tin rằng ông ta
là người truyền bá tri thức. Ông ta chẳng phải người truyền bá tri thức. Ông ta
chỉ là kẻ bảo quản và duy trì hiện trạng của tri thức đã được phát triển trong
quá khứ. Thật ra ông ta chính là chướng ngại cho tri thức có thể phát triển
trong tương lai. Kết quả là, chúng ta vẫn cứ tiếp tục làm rất nhiều điều ngu xuẩn
như đã và đang làm với cuộc sống này, với hành tinh này.
Theo tôi, một người có thể trở
thành người thầy đúng nghĩa chỉ khi ông ta có trong mình ngọn lửa mãnh liệt của
sự nổi dậy. Giáo viên không có ngọn lửa của nổi dậy bên trong sẽ trở thành đại
diện của một số đường lối cũ, một số lợi ích: có thể của xã hội, có thể của tôn
giáo, hay có thể của chính trị. Mọi giáo viên phải có ngọn lửa nổi dậy mãnh liệt,
phải có những suy nghĩ riêng và phải biết tham chiếu lẫn phản chiếu.
Nhưng các giáo viên hiện nay đã
có ngọn lửa của suy nghĩ độc lập hay chưa? Dường như chưa hề, giáo viên hiện
nay hầu hết chỉ là những con vẹt và bắt học trò cũng trở thành những con vẹt. Nếu
các giáo viên không có một chút nào tư duy mới mẻ và khả năng khuyến khích tư
duy mới mẻ thì về bản chất, họ có khác gì hơn những người trông trẻ?
Trẻ em trên khắp thế giới được dạy
rằng chúng phải yêu thương lẫn nhau. Nhưng toàn thể cấu trúc giáo dục lại được
xây dựng không dựa trên yêu thương mà dựa trên cạnh tranh? Giáo dục được cho là
dạy yêu thương, nhưng toàn bộ sắp xếp là để dạy cạnh tranh. Nơi có cạnh tranh
thì không thể có yêu thương. Cạnh tranh là một dạng của đố kỵ, một kiểu kích động,
ghen tỵ. Rốt cuộc giáo dục đang dạy người ta cái gì vậy?
Khi một đứa trẻ đứng nhất lớp, những
đứa trẻ khác được bảo rằng chúng kém cỏi, ngu dốt. Bạn đang dạy chúng sự tâng bốc,
sự cạnh tranh và phải làm mọi cách để vượt lên trước. Bạn đang dạy về bản ngã,
bảo chúng rằng người nào đứng nhất thì cao hơn, và người ở phía sau thì thấp
hơn.
Trong những cuốn sách, bạn bảo
chúng khiêm nhường và yêu thương, trong khi toàn bộ sắp xếp của bạn lại dạy
chúng căm ghét, đố kỵ và cố làm sao để đứng nhất. Đứa nào đứng thứ nhất thì được
thưởng huy chương vàng và bằng khen chứng nhận. Nó được đội vòng hoa và chụp
hình, còn những đứa khác, những đứa đứng sau, thì bị xúc phạm bởi cả hệ thống,
từ trường học, gia đình cho đến bạn bè.
Kể cả khi đứa trẻ đứng nhất hay đứng
chót thì bạn cũng chỉ luôn đang dạy chúng về bản ngã. Bạn dạy về sự ghen tỵ và
cạnh tranh như thế, làm sao chúng có thể yêu thương được? Yêu thương là cho
phép những người mình yêu quý đi trước. Tình yêu có nghĩa rằng luôn chấp nhận
việc ở sau cùng, còn cạnh tranh thì luôn có nghĩa là phải làm mọi cách để đứng
nhất.
Hãy nhìn lại đi, làm sao người ta
có thể vừa cạnh tranh vừa yêu thương? Rốt cục yêu thương quan trọng hay cạnh
tranh mới là quan trọng? Nếu yêu thương là quan trọng làm ơn đừng bắt chúng phải
cạnh tranh. Nếu cạnh tranh là quan trọng thì hãy ném vào thùng rác mọi câu nói
đạo đức giả về tình yêu thương. Chỉ chọn một thôi.
Đối với thế giới được tạo nên từ
nền giáo dục cạnh tranh như thế này thì giáo viên phải chịu trách nhiệm. Ông ta
đã trở thành công cụ để lợi dụng. Dưới danh nghĩa mang giáo dục tới trẻ em,
giáo viên đã trở thành công cụ trong tay những người luôn chiếm hữu những quyền
lợi bất di bất dịch.
Nếu đây là giáo dục, thì tốt hơn
là ngừng việc giáo dục hoàn toàn. Có lẽ theo cách đó một con người sẽ còn tốt
hơn. Một người vô giáo dục sống trong khu rừng sẽ là người tốt hơn bởi vì anh
ta có nhiều yêu thương hơn và ít tranh giành hơn, nhiều trái tim hơn và ít tâm
trí hơn.
Chúng ta gọi điều này là giáo dục. Chúng ta dạy trẻ em điều mâu thuẫn lại với điều chúng ta mong đợi chúng làm. Toàn thể cấu trúc của chúng ta toàn dạy những điều mâu thuẫn.
Chúng ta dạy cái gì? Chúng ta dạy
cảm thông và khoan dung. Nhưng làm sao tâm trí cạnh tranh có thể độ lượng và cảm
thông? Nếu có cảm thông trong tâm trí người cạnh tranh, làm sao người đó có thể
cạnh tranh được? Tâm trí cạnh tranh sẽ luôn luôn khắc nghiệt, bạo lực và không
độ lượng. Họ buộc phải thế. Theo cách này, những xưởng máy giáo dục đang gia
tăng. Chúng ta gọi chúng là trường học và đại học. Đấy chỉ là dối trá.
Chúng ta muốn trẻ em không tham
và sợ, nhưng thực sự chúng ta chỉ đang dạy chúng tham lam và sợ hãi mọi lúc, bắt
đầu bằng việc tham những con điểm tốt và sợ những lỗi lầm.
Hàng nghìn năm người ta dùng hình
ảnh địa ngục và cõi trời để làm cho con người sợ hãi và tham lam. Sợ vào cõi ngục
và tham vào cõi trời. Hãy nhớ, bất kì chỗ nào có thưởng và phạt đều sẽ có tham
và sợ.
Và giáo dục của chúng ta không gì
khác hơn ngoài việc đang dạy người ta tham và sợ. Nếu chúng mắc lỗi, chúng sẽ bị
phạt bằng hàng nghìn cách. Đó là lý do mọi người đều sợ mắc lỗi đến nỗi người
ta thậm chí không dám hành động bất cứ gì họ muốn, chỉ vì sợ sai. Và chuyện về
thưởng, nếu chúng nghe lời chúng sẽ được thưởng cho cả đống biểu tượng: đôi khi
là huy chương, bằng khen, đôi khi là danh tiếng, chức vụ, địa vị trong xã hội…
Toàn bộ giáo dục này chỉ nói về thưởng và phạt, thưởng và phạt là hình ảnh đại
diện cho những nỗi sợ. Nên toàn bộ giáo dục này chỉ được dùng để lan truyền nỗi
sợ. Trong đó có một nỗi sợ tiêu biểu nhất: nỗi sợ không thành công.
“Nếu thành công em sẽ có tất cả”.
Chúng ta tạo những cám dỗ như thế trong tâm trí trẻ em. Chúng ta đã bao giờ dạy
chúng sống cuộc sống của bình an và vui sướng? Không, chúng ta đã dạy chúng sống
cuộc sống bằng cách vươn lên những vị trí cao hơn. Chúng ta đã dạy chúng cách
kiếm nhiều tiền hơn và có quần áo tốt hơn. Chúng ta đã dạy chúng ngày một tham
lam hơn, bởi vì điều đó được gọi là thành công.
Trong hệ thống giáo dục này không
có chỗ cho những người không thành công. Chúng ta đang tạo ra cơn sốt thành
công, và do vậy điều tự nhiên duy nhất là người muốn thành công trên thế giới sẽ
làm mọi điều người đó có thể làm để thành công, kể cả bằng những cách làm sai
trái.
Chúng ta đã biến “thành công”
thành cái đích, thành trung tâm của cuộc sống. Hệ lụy cùng với nó là những dối
trá và áp lực cứ không ngừng tăng lên và chúng ta đều trở nên rất không hạnh
phúc.
Chừng nào thành công còn là tiêu
chuẩn duy nhất để đánh giá giá trị của một con người thì chừng ấy những dối trá
và trộm cắp sẽ luôn còn đó. Chúng ta cứ kêu khóc rằng sự dối trá đang tăng lên.
Nó nhất định tăng, bởi vì đó là quả của tất cả những gì chúng ta đã dạy các thế
hệ trẻ suốt năm ngàn năm qua.
Thành công không có giá trị nào cả.
Con người không cần thành công nhưng con người cần phải hoàn thành đời sống của
mình theo cách đẹp đẽ tươi vui và hạnh phúc nhất. Sự kính trọng nên được trao
cho các hành vi tốt, không nên trao cho thành công. Kính trọng nên được trao
cho những người hạnh phúc nhất, bình an nhất, không phải cho những người thành
công nhất. Nhưng thành công đã trở thành giá trị và toàn thể cuộc sống xoay
quanh trung tâm đó.
Người hạnh phúc là người thành
công, không phải chiều ngược lại.
Một sai lầm đặc biệt khác của
giáo dục, là làm đại trà hóa, biến những thứ độc đáo riêng biệt thành những thứ
phổ thông giống nhau như những món hang. Nó biến con người thành những con
robot. Nó tạo ra một khuôn mẫu cố định xấu xí về ý nghĩa cuộc đời và cứ thế cố
nhồi nhét mọi người vào cái khuôn đó cho bằng được.
Đá nhỏ thì nhỏ, và đá lớn thì lớn.
Có thực vật nhỏ và thực vật lớn. Nhành cỏ là nhành cỏ và hoa hồng là hoa hồng.
Tự nhiên hài lòng với cả sự nhỏ bé của nhành cỏ lẫn sự đẹp đẽ của hoa hồng.
Nhành cỏ hạnh phúc hệt như hoa hồng hạnh phúc.
Bạn còn nhớ câu chuyện về loài
hoa ghen tị với loài hoa khác? Thật vớ vẩn, điều đó ám chỉ đúng tâm trí của con
người. Chẳng loài hoa nào muốn trở thành loài hoa khác cả, chúng không điên,
chúng không ngu như con người.
Giáo dục đã làm gì với sự độc đáo
của mỗi người? Giáo dục so sánh.
Hãy nhớ rằng chừng nào chúng ta
còn tiếp tục so sánh người này với người khác chúng ta bao giờ cũng sẽ vẫn còn
trên đường sai. Đường sai đó là ở chỗ chúng ta tạo ra ham muốn trong con người
để giống ai đó khác. Trong khi sự kiện khách quan là ở chỗ không ai đã từng hay
có thể giống bất kỳ người nào khác. Trong cả cuộc đời, bạn có thấy ai đích xác
giống y hệt người khác chưa? Trong toàn thể thế giới thậm chí chẳng thể tìm được
hòn sỏi nào bằng hòn khác. Ở trong vũ trụ này, mọi thứ là duy nhất và vô song.
Bạn biết tại sao Thượng đế vĩ đại
không? Vì Ngài ấy có thể tạo ra mọi thứ mà không một thứ gì bị trùng lặp cả:
không có hai bông hoa giống nhau hoàn toàn cũng như không có hai giọt nước giống nhau hoàn toàn, chưa kể tới
những con người…
Ấy vậy mà chúng ta lại không tôn
trọng Thượng đế một chút nào. Chúng ta hủy hoại tính duy nhất mà Thượng đế đã cố công gầy dựng, bằng cách tạo
ra những khuôn mẫu và nhồi mọi người vào thông qua hành động “giáo dục – đào tạo”
đầy hoa mỹ.
Khi mà chúng ta không kính trọng
tính duy nhất của mọi cá nhân thì dĩ nhiên tính ganh đua, cạnh tranh, sát hại
và bạo hành sẽ vẫn còn. Mọi người cứ phải gồng lên để cho giống một ai đó khác.
Hãy tưởng tượng nếu thiên nhiên
cũng làm như vậy: Nếu các loài hoa đều cố gắng trở thành hoa hồng và mọi loài vật
đều cố gắng trở thành sư tử?
Nếu các loài hoa được đến trường
nghe giáo viên giáo dục chúng nhất định sẽ đều nghĩ mình phải trở thành hoa hồng.
Nếu các loài vật đều phải đi học
và nghe giảng thì hẳn chúng nhất định đều muốn mình trở thành loài sư tử – chúa
sơn lâm.
Và rồi thế giới sẽ chỉ toàn hoa hồng
và sư tử sao? Ai có thể sống trong thế giới đó? Ai muốn sống trong thế giới đó?
Đó quả là một thế giới nhàm chán vô cùng.
Đây là bất hạnh lớn lao cho con
người, cũng là lời nguyền mạnh nhất. Bất hạnh là ở chỗ anh ta cứ luôn khao khát
trở thành giống như người khác.
Ai đang dạy cái này? Ai đã thiết
lập âm mưu này? Chính là nền giáo dục hàng ngàn năm của chúng ta chịu trách nhiệm.
Bạn có tin vào Thượng đế không? Nếu có thì bạn có nghĩ Thượng Đế đã mắc lỗi khi
tạo ra bạn chăng? Nếu Thượng Đế đủ khôn ngoan, ông ấy đã có thể chỉ tạo ra mười
hay mười lăm loại người cố định như Rama hay Phật, hay Jesus, hay nếu ông ấy
khôn ngoan hơn nữa thì ông ấy đã có thể chỉ tạo ra một kiểu người đơn nhất – kiểu
toàn hảo nào đó. Sao phải tạo ra hàng ngàn, hàng triệu, hàng tỉ kiểu người khác
nhau để chúng phải cố tìm cách trở thành một loại duy nhất?
Và nếu thế giới chỉ có một loại
người duy nhất thì sẽ ra sao? Mọi người hẳn sẽ đi tự tử cho rồi nếu nhìn xung
quanh chỉ toàn Rama và Rama. Cuộc sống sẽ quá buồn tẻ, nhìn thấy Rama khắp mọi
nơi? Thế thì sẽ chán mà chết mất. Nếu tất cả bụi cây chỉ mọc lên hoa hồng thế
thì hoa hồng sẽ chẳng có gì đáng để nhìn. Bạn sẽ không cần ngắm chúng chút nào.
Chúng vô dụng.
Không phải là không có ý nghĩa gì
trong việc mọi người đều có tính cá nhân riêng của mình. Đấy là điều lớn lao
đáng để tự hào, rằng bạn thì khác với người khác. Bạn không cần được ai định
giá như món hang hay so sánh như món đồ. Không cần. Mọi sự định giá là sai cả.
Nhưng chúng ta đã luôn dạy những điều sai này trong hàng ngàn năm qua. Nó sẽ
còn tiếp tục đến bao giờ nữa nếu không ai nghĩ cách thay đổi nó?
Các cuộc họp giáo viên được tổ chức
và điều được phàn nàn nhiều nhất là học sinh không có kỷ luật. Rồi một cách tự
nhiên họ thảo luận kĩ càng về cách đưa học sinh vào kỷ luật. Thôi mà, hãy từ bi
chút xíu đi. Hãy để cho học sinh được vô kỷ luật hoàn toàn đi. Bởi vì chúng ta
biết kết quả của kỷ luật bị áp đặt trong năm nghìn năm rồi. Học sinh đã ở dưới
kỷ luật trong hàng nghìn năm rồi, và điều gì đã xảy ra? Một thế giới vô trật tự
và ngu ngốc nhất được tạo ra, chỉ bởi mọi người muốn nhồi người khác vào kỉ luật.
Nghĩa của dạy kỷ luật là gì? Nó
có nghĩa là bất kỳ cái gì giáo viên nói cũng đều phải được coi là đúng. Nó có
nghĩa là nếu giáo viên ngồi trên bục, học sinh phải ngồi thấp hơn. Và khi bạn gặp
giáo viên bạn phải chào ông ấy bằng tay chắp lại. Bạn không được phép nghi ngờ
ngay cả khi điều giáo viên nói không có vẻ đúng. Bạn chỉ cần đi theo mọi hướng
ông ấy bảo. Nếu ông ấy bảo bạn ngồi, thì ngồi; nếu ông ấy bảo bạn đứng, hãy đứng.
Đến giờ đây là kiểu kỷ luật mà các nhà giáo vẫn nói tới trong các trường học.
Loại kỷ luật giúp biến giáo viên thành vua và học sinh như là nô lệ. Nhưng đấy
là mưu đồ để giết chết tính người, để làm cho người ta trở nên không ý thức,
không nhận biết và không trí huệ nào còn lại trong người đó.
Người ta làm gì trong huấn luyện
quân đội? Họ bắt lính mới thực hiện các bài tập trong ba hay bốn năm. Mọi điều
ngu xuẩn được dạy: quay phải và quay trái. Để cho họ cứ làm theo mọi mệnh lệnh
mà không có bất cứ phản kháng nào. Và thế thì trí thông minh của họ bị phá huỷ
từ điểm sâu nhất bên trong.
Điều gì sẽ xảy ra khi một người
được bảo phải quay phải hay quay trái? Tâm trí người đó sẽ bị phá huỷ dần dần.
Nó mất đi khả năng đặt câu hỏi, nghi vấn, phản kháng. Nó chỉ còn biết nhận mệnh
lệnh. Bất kể một người có mạnh đến đâu, nếu cứ phải thực hiện quay phải quay
trái thì liệu sức mạnh của người đó có thể còn không bị ảnh hưởng trong bao
lâu?
Nếu người đó từ chối quay phải
hay trái, bạn phạt người đó. Trong vòng vài ngày thông minh của người đó sẽ bị
phá huỷ và phẩm chất người của người đó cũng sẽ chết. Nếu bạn bảo người đó quay
phải, người đó quay như cái máy. Nếu bạn bảo người đó giết ai đó, người đó giết.
Người đó đã thôi là một người, người đó đã trở thành một cái máy. Điều này được
gọi là kỷ luật sao? Và chúng ta mong rằng sẽ phải có kỷ luật này trong học sinh
nữa sao? Biến học sinh thành cái máy, thành robot là nghĩa của kỉ luật là gì.
Giáo dục hiện nay không gì khác hơn là đưa người ta vào kỉ luật một cách từ từ,
nghĩa là biến người ta thành máy móc một cách từ từ, chậm rãi.
Kỉ luật nên được sinh ra từ trí
thông minh và nhận thức, chứ không phải vì bị áp đặt. Bọn trẻ nên tự biết xả
rác là xấu, là ảnh hưởng môi trường chung chứ không phải chỉ được dạy phải giữ
sạch sẽ nhà mình. Nếu việc không xả rác chỉ là sự ép buộc thế thì chúng có thể xả rác qua nhà hàng xóm
nữa.
Nhưng nếu kỉ luật đến từ nhận thức
và trí thông minh thì bọn chúng không chỉ không xả rác của mình mà còn có thể
đi dọn rác của những người khác xả ra nữa. Đấy mới đúng khi nói về kỉ luật: Nó
phải là thứ người ta tự nhận thức, từ tâm trí, từ trái tim và cả từ linh hồn của
bọn trẻ, của học sinh, sinh viên. Không phải từ thưởng-phạt như cách giáo dục
đang làm.
Hãy đánh thức tư duy và thông
minh của bọn trẻ, thay vì làm mất chúng thông qua những hình phạt kỉ luật.
Thế giới này sẽ tốt hơn nhiều nếu
không ai cố đặt kỷ luật lên người khác. Hãy để cho tình yêu là hướng dẫn cho
các bước đi của bạn. Hãy sống một cuộc sống đầy tình yêu và nhận biết đi, đừng
đầy tính máy móc.
Sự thật không ai chịu hiểu rằng một
đứa trẻ càng thông minh, càng sống động thì càng vô kỉ luật, càng không muốn và
không để ai áp đặt mức kỉ luật nào cho mình. Đứa trẻ càng ngu si đần độn thì lại
càng biết nghe lời, bởi chúng không có khả năng để mà suy nghĩ.
Nếu mọi thanh niên đều có kỉ luật
thông qua ý thức riêng của họ, liệu bạn có thể nói ai đó đi tới chiến trường và
giết người? Họ sẽ từ chối, họ sẽ nói không, họ sẽ nói ‘các người im đi, đừng
nói những điều ngu ngốc nữa’. Chỉ những kẻ đủ ngu mới đi nghe lời người khác để
giết người. Và hiện tại, họ được gọi là người lính. Họ cũng được tôn vinh vì lẽ
tất nhiên: họ phục vụ xã hội, phục vụ chính quyền, phục vụ quyền lợi của các
chính trị gia.
Những người lính sẽ giết người
ngay nếu được yêu cầu bởi lẽ thông minh của họ đã bị bẻ gãy ngay từ khi bị bắt
phải quay phải – quay trái một cách vô nghĩa thường xuyên. Đối với họ suy nghĩ
là vớ vẩn, chỉ có lệnh và kỉ luật là chân lý.
Tại sao các chính khách và tu sĩ
đã giảng dạy về kỷ luật trên thế giới? Bởi vì những nhà cầm quyền này không muốn
người ta có chút thông minh nào. Họ không muốn ai có khả năng nổi dậy và càng
không muốn ai có sức mạnh suy nghĩ. Mọi thứ thật dễ dàng nếu mọi người trên đời
đều là những nô lệ, những người lính và rồi toàn thể thế giới này hiện nay
không khác gì một trại quân sự khổng lồ.
Qua nhiều nhiều cách thức, trong
đó có giáo dục, những người quyền lực đang cố gắng để chắc chắn không ai tạo ra
rắc rối nào cả.
Nếu giáo viên có tính nổi dậy, và
nếu cái nhìn cuộc sống của ông ta thận trọng và khôn ngoan, thế thì ông ta sẽ rất
có ích cho xã hội. Ông ta có thể giúp ích trong việc tạo ra các xã hội khác
ngày càng tốt đẹp hơn trong tương lai. Nếu ông ta không vậy, ông ta sẽ chỉ trút
đầy tâm trí của học sinh mới bằng những rác rưởi cũ. Ông ấy đã làm điều này
trong thời gian lâu dài.
Nhân loại cần phải có một cuộc
cách mạng, cách mạng lớn, ở đó các cấu trúc giáo dục cũ bị phá huỷ và cấu trúc
mới với những giá trị mới được tạo ra. Trong cấu trúc mới đó sẽ không đề cao việc
thành công hay đứng đầu đứng cuối; Trong cấu trúc mới đó sẽ không còn so sánh
người này với người khác; Trong cấu trúc đó sẽ chỉ có tình yêu và dạy người ta
cách nỗ lực để phát triển bản thân thông qua tình yêu; Trong cấu trúc đó sẽ
khuyến khích người ta nghĩ cách để tạo ra, để phát triển một thế giới mới đầy
diệu kỳ và tràn đầy hương thơm tuyệt đối của tự do, an lạc và hạnh phúc.
Tôi không nói rằng bất kỳ điều gì
tôi đã nói cũng đều đúng và là chân lý, bởi vì đó là điều giáo dục cũ đã luôn
khẳng định. Tôi chỉ truyền đạt cho bạn quan điểm của tôi. Nó có thể sai, có thể
không có lấy một giọt chân lý trong nó. Và do vậy tôi không khăng khăng đòi sự
đồng ý của bạn với tôi hay tin vào tôi. Tôi chỉ đòi hỏi bạn nghĩ về các vấn đề
này.
Nghĩ đi, và nếu bạn tìm ra bất kỳ
cái gì là đúng trong điều tôi đã nói, nó sẽ không còn là của tôi nữa, nó sẽ là
kết quả của suy nghĩ của bạn. Bạn sẽ không trở thành tín đồ của tôi; bạn sẽ tìm
ra nó từ trí huệ riêng của bạn và nó sẽ là của bạn.
Xin nghĩ về đôi điều này. Hiện thời
thế giới cần nhiều cú thúc để cho nó được đánh thức, để cho cái gì đó được sinh
ra. Chúng ta dường như đang ngủ say, say như chết trong khi mọi thứ cứ trôi qua
bên cạnh. Tôi hy vọng bạn sẽ nhận được những cú choáng từ nhiều hướng, để cho bạn
mở mắt ra và bắt đầu nghĩ.
Trách nhiệm lớn lao nhất của các
giáo viên là cứu bản thân họ khỏi sự kiếm soát của chính trị, của các chính
khách; cứu bản thân họ khỏi những kẻ quyền lực và độc tài.
Trách nhiệm của các giáo viên là
hãy nghĩ cách để thay đổi, để không còn cạnh tranh nào giữa những đứa trẻ. Giúp
bọn trẻ phát triển tình yêu thương và tìm được niềm vui vẻ trong cuộc đời,
không cạnh tranh và ganh đua, không cần thành công theo bất cứ mong muốn nào của
bất cứ ai cả.
Cầu mong Thượng đế giúp cho bạn
có trí huệ này, có tâm linh nổi dậy này.
Tôi đầy lòng biết ơn vì các bạn
đã lắng nghe tôi trong yên lặng.
Tôi xin chào thiêng liêng ngụ
trong bạn.
Xin cảm ơn vì đã chấp nhận lời
chào của tôi.
(ST)