HÃY YÊU TRẺ VÔ ĐIỀU KIỆN
Gerald Hüther quả quyết rằng, để được hạnh phúc,
trẻ em cần phải cảm nhận được rằng chúng được yêu thương vô điều kiện. Nếu điều
này không xảy ra, nó có thể làm thay đổi bản tính của trẻ. Đây là công thức cho
một quá trình trưởng thành hạnh phúc.
Cha mẹ nào cũng yêu thương con cái của mình. Để
con cái được hạnh phúc, cha mẹ luôn sẵn lòng làm tất cả.
Vấn đề nằm ở chỗ, tất cả những gì cha mẹ làm lại
thường dựa trên định nghĩa của bản thân về hạnh phúc và thành công.
Họ muốn con mình ngoan ngoãn và vâng lời, học giỏi,
tham gia hoạt động ngoại khóa. Họ muốn con mình được yêu mến. Họ bảo vệ con
mình nơi nào họ có thể. Họ can thiệp vào cuộc sống của chúng.
Cha mẹ ngày
nay chịu vô số áp lực
Ngày nay, các bậc làm cha làm mẹ phải chịu vô vàn
áp lực vì lo lắng cho con cái, không biết sau này chúng có thể hòa nhập được với
cuộc sống hiện đại hay không.
Giáo dục một đứa trẻ hiện nay không phải là một điều
đơn giản. Vì vậy chúng ta cần phải trả lời rõ được câu hỏi này: “Trẻ em thật sự
cần gì để được hạnh phúc?”.
Ít có nhà khoa học nào ở Đức thực sự đi sâu vào
câu hỏi này hơn chuyên gia nghiên cứu não Gerald Hüther. Trong cuốn sách “Giải cứu cuộc chơi!” ông kêu gọi dành
thêm nhiều thời gian cho trẻ em được vui chơi.
Hüther đã trả lời câu hỏi này một cách rõ ràng:
“Trẻ em cần
phải cảm nhận được rằng nó luôn đúng khi nó là chính nó, rằng nó luôn được yêu
thương một cách vô điều kiện. Đó là điều quan trọng nhất mà một đứa trẻ cần”.
Có rất ít
trẻ em được yêu thương vô điều kiện
Phần lớn cha mẹ đều tin chắc rằng mình yêu thương
con mình một cách vô điều kiện. Nhưng điều đó có đúng hay không? Hüther thì lại
nghĩ khác.
“Vô cùng ít trẻ em trên thế giới có được hưởng niềm
hạnh phúc được yêu thương một cách vô điều kiện. Và những đứa trẻ này tỏ ra vượt
trội ở chỗ, chúng không bao giờ cần phải nỗ lực chỉ để được người khác công nhận”
- ông nói.
Có thể nói, trẻ em hạnh phúc nhất khi chúng có cảm
giác không cần phải nỗ lực để được bố mẹ yêu.
Điều này hiếm có trẻ nào được trải qua. Ví dụ nhiều
đứa trẻ có cảm giác rằng mình sẽ được bố mẹ yêu hơn khi điểm số tại trường tốt
hơn. Hoặc là khi chúng luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời và không bao giờ cãi lại
hay tức giận.
Nếu một đứa trẻ bị phạt nhốt sang phòng khác hoặc
bị la mắng vì nó tức giận, nó sẽ học được rằng: cảm xúc của mình là sai. Mình cần
phải kìm nén nó, để bố mẹ lại yêu thương mình.
Trẻ em cần
sự hỗ trợ và giúp đỡ
“Nếu một đứa trẻ không được trải nghiệm tình yêu
vô điều kiện từ cha mẹ, nó sẽ xuất hiện một vấn đề”, Hüther nói tiếp. “Đó là bởi
vì trẻ em hoàn toàn phụ thuộc vào cha mẹ. Chúng chỉ có thể sống sót khi nhận được
sự hỗ trợ và giúp đỡ từ cha mẹ”.
Trẻ em từ khi sinh ra đã có mối liên kết vô hình cực
kỳ chặt chẽ với cha mẹ. Chúng yêu cha mẹ mình và sẵn sàng làm tất cả mọi điều để
được yêu lại, để chúng có thể yên tâm rằng cha mẹ luôn luôn ở đó và lo cho
chúng. Đó là quy luật tự nhiên.
Cùng với đó, mối liên kết vô hình này cũng rất nhạy
cảm.
“Khi một đứa
trẻ bị ép buộc phải làm những điều theo sự mong muốn, mục đích, quan niệm hay
phương pháp của cha mẹ, mối liên kết này sẽ bị tổn thương”, Hüther nói. “Và nó
sẽ để lại một vết thương cho đứa trẻ”.
Điều gì diễn
ra trong não của những trẻ không được yêu thương vô điều kiện?
Tổn thương đó quá lớn, đến nỗi nó còn có thể được
kiểm chứng trong não của một người đã trưởng thành.
Người ta thí nghiệm trên những người đàn ông trưởng
thành bằng cách đo điện não đồ của họ trong tình huống cảm thấy bị bỏ rơi. Khi
đó một vùng trong não được kích hoạt, và nó trùng với vùng được kích hoạt khi
người ta bị đau đớn về thể xác.
Trẻ em nếu không cảm thấy được cha mẹ yêu thương
khi nó là chính nó, sẽ phải nhận một tổn thương rất lớn. Phản ứng tự nhiên của
nó sẽ là cố gắng để thoát khỏi tổn thương. Đó là khoảnh khắc mà trẻ mất đi sự
ngây thơ hồn nhiên vốn có của mình.
“Hầu hết trẻ em phản ứng lại với sự tổn thương này
bằng cách nỗ lực để làm được, hoặc trở thành những gì cha mẹ chúng muốn”,
Hüther nói.
“Và sự nỗ lực đó sẽ mãi tiếp diễn khi trẻ đến trường,
lên đại học, đi làm… Trẻ sẽ trở thành người hướng ngoại, luôn bị lệ thuộc vào sự
đánh giá của người khác”. Và nó dẫn tới hậu quả còn tồi tệ hơn.
“Khi trẻ em phải uốn nắn mình, sự tổn thương đối với
chúng có thể sẽ qua đi, nhưng những đứa trẻ đó sẽ không bao giờ có được một cuộc
sống hạnh phúc, vì chúng không bao giờ có thể buông bỏ. Chúng luôn phải gồng
mình, cố gắng mãi như vậy”, nhà nghiên cứu nói.
Một cuộc đời
chỉ có nỗ lực
Lại lấy ví dụ về điểm số. Một đứa trẻ nhận điểm 4
(tương đương điểm 5 ở Việt Nam), về nhà và phát hiện ra rằng cha mẹ nó không
vui vì điều đó, thậm chí thất vọng. Nó sẽ nhận thấy có điều gì đó không đúng.
Trong bài kiểm tra tiếp theo, nó sẽ nỗ lực nhiều
hơn, nó nhận được điểm tốt hơn và cha mẹ cũng hài lòng hơn.
Đứa trẻ đã giải quyết vấn đề thành công. Nó đã thực
thi được điều cha mẹ nó muốn và được công nhận.
Tuy nhiên về cơ bản, nó cũng biết được rằng có gì
đó không đúng khi nó là chính nó. Nó hiểu rằng cả cuộc đời nó sẽ phải nỗ lực để
nhận được sự công nhận từ mọi người.
Hậu quả của việc trẻ em không được yêu thương vô
điều kiện
Đó là trẻ khi lớn lên sẽ trở thành người luôn có ý
thức muốn thấy mình quan trọng trong mắt người khác.
“Ví dụ người ta phải khẳng định tầm quan trọng của
bản thân bằng cách kiếm được thật nhiều tiền, hoặc trở thành người có quyền lực,
ảnh hưởng đến nhiều người khác”, Hüther nói.
Một đứa trẻ, khi nó cảm thấy mình không được nhìn
nhận, sẽ làm mọi cách để chứng tỏ nó đang ở đấy.
“Chúng ta sẽ được thấy một thế giới tốt đẹp hơn rất
nhiều bằng cách nuôi dạy những đứa trẻ mà không gieo cho chúng cảm giác rằng
chúng phải cố gắng để được cha mẹ mình yêu thương và nhìn nhận”, chuyên gia kết
luận.
Bài báo đã chỉ ra vấn đề quan trọng nhất trong việc
nuôi dạy trẻ em: Tình yêu thương vô điều kiện.
Vậy tình yêu thương vô điều kiện thực sự là gì?
Làm thế nào để đạt được nó? Vì sao nó lại quan trọng đến vậy? Tôi sẽ lần lượt
trả lời những câu hỏi đó trong các bài viết tiếp theo.
Vy
An

