ĐÀN BÀ CÓ NÊN THÔNG MINH?
Đàn bà không nên quá dốt, cũng không nên quá khôn,
nhưng đàn bà muốn được hạnh phúc thì nên giả vờ “dốt”!
Có lần, tôi hỏi anh người yêu “Có phải đàn ông luôn
thích đàn bà ngu?” Anh người yêu tôi trả lời “Chỉ có đàn ông ngu mới thích đàn
bà ngu!”. Đó là lời nhận định từ một người đàn ông mà tôi vô cùng ngưỡng mộ về
trí tuệ, vì thế tôi tạm tin rằng “đàn ông không thích đàn bà dốt”.
Nhưng có một vấn đề khi tôi đem câu hỏi tương tự hỏi
một người đàn ông khác “Có phải đàn ông thích phụ nữ thông minh?” thì tôi nhận
được câu trả lời gần như ngược lại “đàn ông không thích những phụ nữ quá thông
minh!”.
Tôi nhận thấy hai vấn đề xảy ra, nếu đàn bà dốt thì sẽ
không được trọng thị, nói trắng ra là bị khinh khi và bị đàn ông đối xử một
cách tùy tiện, họ có thể sẵn sàng buông ra những lời mất kiểm soát, buông tuồng
với một người đàn bà ấy “Sao em dốt thế?
Sao cái này, cái kia mà cũng không biết? Sao em dại
thế?”. Vì khi nói ra những lời nặng nề ấy, đàn ông biết phụ nữ dốt sẽ không tổn
thương nhiều hoặc ít cảm nhận được cái trạng thái mà người đàn ông coi thường
mình đến độ nông sâu ra sao, vậy nên với đàn bà dốt – đàn ông thường thỏa chí ứng
xử một cách tùy tiện.
Nhưng họ có vui vì điều ấy? Không! Đàn ông sợ đàn bà
nhạt nhẽo sẽ khiến bản thân họ bị “ngu” đi khi ở bên cạnh, kiểu như “làm tớ thằng
khôn hơn làm thầy thằng dại vậy”!.
Cũng là một câu chuyện ấy, đàn ông lại có cách ứng xử
rất khác với một người đàn bà thông minh, họ sẽ phải tập suy nghĩ trước khi phát
ngôn ra một điều gì đó, sao cho vấn đề trở nên hấp dẫn, thú vị khi trò chuyện,
họ bị buộc phải cố gắng để không biến mình thành một người đàn ông nhạt nhẽo
trước mắt một người đàn bà thông minh.
Vì thế nên nhiều khi họ mệt mỏi, bởi vì họ không muốn
tỏ ra kém cỏi trước mặt người phụ nữ ấy, nhưng việc gồng mình động não những vấn
đề thuộc phạm trù giao tiếp khiến họ cảm thấy phải tư duy một cách thừa thãi,
ngoài ra đàn ông rất sợ cái cảm giác mình trở nên “nhỏ bé” trước một người phụ
nữ, vì thế đàn ông luôn không thích những phụ nữ quá thông minh!
Không được dốt nhưng cũng không được khôn quá, vậy
đàn bà nên làm gì để có được người đàn ông của đời mình? Thực ra, câu trả lời
chẳng có gì nan giải, đàn bà chỉ cần “giả vờ” dốt là sẽ có hạnh phúc!
Đàn bà không nên dốt quá, như thế nào thì gọi là “dốt”?
Đó là, gi gỉ gì gi cái gì cũng không biết, học vấn thấp, trình độ nhìn nhận cuộc
sống kém, giao tiếp tệ, phông tri thức xã hội căn bản hổng trầm trọng, ngô
nghê, nói mãi không hiểu, nhạt nhẽo…ấy là dốt!
Đàn bà thông minh thì sao? Đó là gi gỉ gì gi cái gì
cũng biết, hiểu sâu hiểu sát mọi vấn đề, nàng có thể múa phím mười ngón gõ ngay
ra một bản kế hoạch kêu gọi đầu tư đầy khả thi trong mười phút, nàng có thể rời
non lấp bể dễ như ăn kẹo, nàng thường đi guốc trong bụng đàn ông khi họ chưa kịp
mở lời, nàng thường chẳng biết run sợ trước cường quyền bởi nàng chính là hiện
thân của quyền lực, nàng sâu sắc, vẹn toàn, nàng là điển hình, là biểu tượng mà
mọi đàn bà khác muốn noi theo, nhưng… nàng lại khiến đàn ông sợ!
Nàng khôn quá! Với phụ nữ, khôn quá cũng là một cái tội!
Cái tội không thể khiến đàn ông họ được ở đúng vị trí của họ là cây tùng cây
bách che chở cho đàn bà, cái tội khiến cho đàn ông trở nên nhỏ bé, mà với đàn
ông hai cái tội ấy là “trọng tội” của đàn bà, thế nên dù cô có thông minh tài
hoa đến đâu thì đời cô cũng dâu bể thôi vì đàn ông chúng tôi sợ những người đàn
bà kinh bang tế thế, lọc lõi và không biết sợ như cô!
Vậy nên, nếu như một người đàn bà ý thức được cái sự
“khôn quá” của mình rồi mà lại muốn có được hạnh phúc (dĩ nhiên là cô ấy được
quyền hạnh phúc chứ!) thì phải làm gì đây? Đôi khi, hãy giả vờ “ngu” đi một
chút đàn bà ạ!
Nếu như người đàn ông mà bạn si mê có một vài tì vết
nào đó, bạn đừng nhìn chòng chọc vào nó và ngoáy cho nó lở loét thêm, đừng bắt
lỗi hay bới lông tìm vết (mặc dù bạn quá tinh để nhận ra điều đó dường như ngay
tức khắc), hãy chấp nhận rằng phàm đã là con người thì chẳng ai hoàn hảo, thay
vì bới nó ra, hãy vui vẻ chấp nhận vì đó là bản chất của họ, bạn không thể thay
đổi được tính cách của họ chi bằng hãy thay đổi quan điểm của chính mình, phải
vậy không?
Là một người đàn bà “quá khôn” bạn luôn biết mình muốn
gì ở một người đàn ông mà bạn yêu, nhưng lại như vấn đề mà tôi vừa nêu ra: Đừng
để cho đàn ông họ sợ bạn, bởi đàn bà sinh ra là để được yêu! Tài trí cũng tốt,
kinh bang tế thế cũng tốt, chọc trời khuấy nước cũng tốt, nhưng đàn bà hạnh
phúc nhất là được nằm gọn trong vòng tay yêu thương của người đàn ông mà mình
si mê.
Đàn bà - sinh ra không phải là để tài giỏi, mà để được
yêu! Đừng nghĩ rằng tôi đang phá bỏ những ý chí phấn đấu của chị em, mà với tôi
một người đàn bà tài giỏi chưa chắc đã là người đàn bà hạnh phúc, còn người đàn
bà được đàn ông yêu chính là một người đàn bà tài giỏi, chuyện rời non lấp bể
là việc của đàn ông, chuyện binh đao thao lược cũng là việc của đàn ông, việc của
đàn bà là chiếm giữ được người đàn ông tài giỏi ấy thôi!
Vậy mới nói, đàn bà khôn quá là dại, đừng tranh phần
giỏi giang với đàn ông làm gì, bạn chỉ rước về cái cô đơn, sầu não vào người mà
thôi! Đàn bà giỏi, tài để làm gì khi trong lòng chẳng thể có một chỗ dựa tinh
thần? Lúc nào cũng phải một mình một ngựa xông pha trận mạc?
Vậy nên, tốt nhất là đàn bà nên giả vờ “ngu” đi một
chút! Không sao cả, việc bạn giả vờ “ngu” chỉ làm cho bạn trở nên “khôn” hơn
thôi! Cái “ngu” ấy không phải là cái ngu vừa phân tích trên khía cạnh một người
đàn bà thiển cận, dốt nát, mà cái “ngu” ở đây được hiểu là “đã khôn thì nên
khéo, ấy mới là khôn thật!”.
Đàn bà đã khôn lại khéo, đàn ông chẳng bao giờ buông một
báu vật như thế trong tay và cả trong tim họ đâu, thật đấy đàn bà ạ…
-ST-