BÀN VỀ NGHỀ NGHIỆP
Nghề thì rõ rồi, nhưng sao khi nào cũng gọi là nghề nghiệp, cũng có thể
tiếp cận dưới góc độ nhân quả ở kiếp này bạn làm nghề gì là do nghiệp của kiếp
trước bạn đã gieo nên kiếp này sẽ nối tiếp cái quả của nghiệp đó nên hành nghề.
Tất cả các nghề nghiệp tạo ra giá trị cho cuộc sống, lợi mình, lợi người đều là
nghề cao quý. Hãy xem duyên nghiệp của mình hợp với nghề nào thì hãy hành nghề đó
một cách lợi lạc nhất, thù thắng nhất.
Có người chọn ngành y tế chỉ vì từ kiếp trước anh đã từng hành nghề
này và rất yên tâm thoải mái với cuộc sống nghề nghiệp của mình. Anh không mơ ước
gì khác, không đứng núi này trông núi nọ. Kiếp này, từ thuở bé, anh đã có con
đường đi rõ ràng là y khoa, không phải phân vân tính toán gì thêm nữa. Và anh
vào nghề rất suôn sẻ thành công.
Có người thường mang vải vóc cúng dường bậc chân tu, bố thí vải cho
người nghèo khổ. Nghiệp nhân đó đưa đến nghề mua bán vải trong kiếp này và bà
trở nên giàu có.
Có người thích đắp đường, bắt cầu, đào giếng nơi công cộng để làm phước.
Kiếp sau anh trở thành kỹ sư công chánh với nhà cửa rộng lớn, tiền bạc sung
mãn.
Có người trở thành kẻ chăn ngựa cho một ông chủ, chỉ vì đời trước anh
và bầy ngựa là kẻ mắc nợ ông chủ. Riêng anh may mắn giữ được thân người. Những
kẻ khác đọa làm ngựa. Duyên xưa chưa hết anh vẫn lẩn quẩn bên bầy ngựa để chăm
sóc chúng nó.
Có người đời trước làm ca sĩ, được lệnh trên là phải ca ngợi lính chiến,
kêu gọi thanh niên tham gia quân đội. Đời sau anh phải đeo đẳng nghiệp quân sự
suốt đời.
Có người làm nghề lái xe. Không chắc vì đời trước anh là người lái xe
để sinh sống. Có khi đời trước anh là một kẻ giàu có và rất mê lái xe. Kiếp này
nghèo, trở lại hành nghề lái xe để sinh sống theo đam mê lúc trước của mình.
Như đã nói, ý nghĩ là nhân và hành động là quả. Đôi khi đời trước một
người làm nghề khác, nhưng tâm tư lại hướng về nghề này. Tâm ước mơ đó cũng làm
xuất hiện kết quả đổi nghề mới ở kiếp sau. Ví dụ một bác sĩ thích đọc sách rồi
mơ ước viết văn. Nhưng công việc bận rộn khiến cho ông không bao giờ thực hiện
được điều đó trong kiếp này. Phải đợi đến kiếp sau ông mới bắt đầu lạc qua nghề
văn chương mặc dù vẫn còn dính líu khá nhiều với nghề thuốc.
Có một số bác sĩ làm giàu nhờ người bệnh, nghĩa là sống sung sướng nhờ
vào sự đau khổ của người khác bằng cách tính tiền thù lao quá nặng. Phước bị tổn,
đời sau kẻ này vẫn còn ở trong ngành y tế, nhưng nghèo khó và bằng cấp nhỏ.
Có những người chuyên nghiên cứu về nghệ thuật nên ít có thì giờ làm
phước. Đời sau họ sẽ trở thành những nghệ sĩ nhưng cầm chắc cái nghèo trong
tay. Chỉ những người đã từng làm phước rộng rãi mới có thể thành đạt trong lĩnh
vực nghệ thuật để trở nên nổi danh và giàu có.
Người xưa có câu “Đại phú do thiên, tiểu phú do cần”– Giàu lớn nhờ trời
(may mắn) giàu nhỏ do siêng năng. Người thành công trong nghề nghiệp cũng vậy.
Có những cơ hội làm ăn từ đâu đem tới ngoài dự định của họ. Thậm chí có khi họ
mệt mỏi, bỏ công việc đi chơi cho khuây khỏa rồi cũng gặp mối lái làm ăn. Ngược
lại có những người vắt tâm kiệt óc tìm đủ phương kế mà vẫn bị trật vuột thất bại.
Cùng một nghề như nhau, nhưng kẻ thì phất to, người thì lụn bại. Tất cả đều do
duyên nghiệp quá khứ.
Đức Phật khuyên hàng cư sĩ tại gia phải nuôi sống bằng một nghề chân
chính (Chánh mạng). Ngành nghề trong xã hội rất đa dạng phong phú. Nhưng có những
nghề càng làm càng có phước và có những nghề càng làm càng có tội. Ví dụ nghề
giết thịt, nghề nấu rượu, nghề buôn ma túy, kinh doanh phim ảnh, sách báo đồi
trụy, phá rừng... là những nghề làm cho người ta chồng thêm tội lỗi. Sống bằng
những nghề đó thì đời sau luôn luôn gặp đau khổ, bất hạnh. Quả báo bệnh hoạn, chết
yểu, điên loạn, đọa làm súc sinh chắc chắn phải xảy ra.
Có những nghề càng làm càng có phước như xây dựng đường xá, cầu cống,
trường học, thủy điện, an ninh, giáo dục, bảo vệ môi trường, y tế, lương thực...
Nói chung những ngành nghề đem lại lợi ích cho xã hội, đều làm cho chủ
nhân có phước, nếu họ biết phục vụ một cách tận tụy cao cả. Đôi khi một người ở
trong một ngành nghề dễ tạo phước nhưng họ quá ích kỷ, chỉ nghĩ tới đồng lương,
gây khó khăn cho mọi người. Họ cũng bị tổn phước trầm trọng.
Như vậy, có hai yếu tố thực hiện nghề nghiệp chân chính là: Chọn nghề
dễ tạo phước và phục vụ tận tình. Hãy nghĩ đến lợi ích chung của xã hội và làm
việc nhiệt tình hơn là chỉ nghĩ đến lợi nhuận cá nhân. Đương nhiên ai cũng cần
phải được hưởng thành quả lao động của mình với số tiền kiếm được để sinh sống.
Nhưng một người biết làm phước là người luôn luôn “đóng góp nhiều hơn hưởng thụ”.
Hãy làm việc thế nào mà chúng ta cảm thấy sự đóng góp của mình đối với xã hội
luôn luôn cao hơn quyền lợi thu về. Được như vậy chúng ta sẽ có phước lớn về
sau. Còn những kẻ chỉ muốn hưởng thụ tối đa với công sức bỏ ra tối thiểu. Trước
mắt họ có vẻ giàu sang nhưng tương lai họ sẽ là một người khốn khổ vì thiếu phước.
-ST-