BUỒN KHỔ
"Kính Thầy!....những việc gì mình có thể làm được khi những cơn
đau khổ, bí bách nổi lên trong lòng ạ?
- Trước đây con hay than vãn với bạn bè, trốn chạy hiện tại trong việc
tưởng tượng tới một giây phút khác trong tương lai hoặc hồi tưởng tới một giây
phút đã qua trong quá khứ.
Cách làm này dẫn tới việc con không giải quyết rốt ráo vấn đề đương sự
mà chỉ tích nó lại trong cái nồi áp suất sắp nổ của con.
Gần đây, khi con cố gắng chú tâm vào hiện tại, quan sát, không né
tránh những cảm xúc mạnh mẽ của mình, thì con đau đớn quá Thầy ạ.
Không chỉ “đau lòng” mà đau cả cái thể xác này, đôi lúc chóng mặt và muốn
ngất đi.
Lại thêm ý nghĩ “tất cả do tâm mà ra”, nên dần dần con ghét cái tâm của
con quá. Sao nó lại làm ra những cảnh tan nát thế này. Xin nhờ Thầy cho con đôi
lời hướng dẫn. Con xin cám ơn Thầy.
Trả lời:
Con sai rồi! "Phiền não tức
bồ-đề" mà con.
Nghĩa là không có phiền não làm sao con phát huy được tánh giác tiềm ẩn
trong con.
Con đau vì con quan sát bằng cái ngã chịu đựng nỗi đau, còn nếu con
quan sát bằng tánh giác thì nó chỉ trọn vẹn trong sáng với cơn đau như nó là,
chính vì vậy mà những cơn đau giúp tánh giác phát huy sự sáng suốt, thanh tịnh
và vô nhiễm của mình.
Con không thấy một hạt giống nhờ phân, nhờ mưa, nhờ nắng... un đúc qua
bao năm tháng dãi dầu mà nẩy mầm, phát triển và đơm hoa kết trái đó sao?
- Tâm có hai phần, một phần minh, một phần vô minh, như thái cực sinh
lưỡng nghi vậy. Người ta tưởng vô minh đối lập với minh nên phải loại trừ vô
minh mới minh được, nhưng thực ra chính nhờ thấy vô minh mà minh mới hoàn hảo.
Thấy khổ đau mới giác ngộ giải thoát..."
Thầy Viên Minh